
gắm không sót điểm nào. Chỉ có điều, đa số những
bức ảnh ấy không lọt vào mắt anh, có thể nhìn được gì từ những tấm ảnh
kia chứ? Nhiều lắm cũng chỉ biết được mặt mũi, nhưng một người có thể
yêu được hay không, khuôn mặt chỉ là một phần nhỏ.
Khi Tạ Di Hồng mang ảnh của Trang Băng đến, anh vừa nhìn đã thấy rất thích, có thể là
vì các đường nét trên khuôn mặt Trang Băng rất hài hòa, khi ngắm nhìn
làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu. Anh cảm thấy Trang Băng không
phải kiểu phụ nữ xinh đẹp khiến người ta vừa nhìn đã bứt rứt không yên,
nhưng trên khuôn mặt cô không có bất cứ khuyết điểm nào, ánh mắt cũng
rất thuần khiết, dịu dàng, thuộc kiểu “một lần không say, trăm lần không ngán”.
Tạ Di Hồng thấy Đàm Duy gật đầu, liền tổ chức một buổi
gọi là “tiệc bốn người”, hai đôi nam nữ cùng đi dạo quanh ngọn núi gần
đó. Đương nhiên sau đó liền tách thành hai “buổi tiệc hai người”. Đàm
Duy và Trang Băng tuy quen biết qua mai mối nhưng cũng có thể coi như
yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, bởi lẽ Trang Băng cũng đã xem không ít
ảnh và không hề hứng thú với ai, đến khi nhìn thấy ảnh của Đàm Duy, cô
liền cảm thấy rung động. Cho nên Tạ Di Hồng mới nói: “Hai người các cậu
đúng là số chó ngáp phải ruồi.”
Nếu Đàm Duy cùng Trang Băng đã
rung động khi vừa nhìn thấy ảnh của nhau thì một khi ở bên nhau sẽ phát
triển rất nhanh, nhất là lại đi dạo giữa ngọn núi lớn thế này, không có
ai làm phiền, không có ai giám sát, vì thế quá trình diễn ra vô cùng mau chóng. Lúc lên núi vẫn là một trước một sau, nhưng khi xuống núi, Trang Băng đã ngả vào lòng Đàm Duy, để anh nửa ôm nửa dìu xuống bậc thang.
Sau khi Tạ Di Hồng biết chuyện bèn trêu ghẹo Đàm Duy: “Chà, mới có một ngày mà từ người dưng đã phát triển đến bước ôm ôm ấp ấp rồi cơ đấy? May mà
đó là một ngọn núi, may mà chỉ chơi có một ngày, nếu có dăm ba ngọn núi
như thế, lại ở đó chơi đến bảy, tám ngày, không biết chừng lúc các cậu
xuống núi thì cũng có con rồi ấy chứ.”
Đàm Duy bị Tạ Di Hồng trêu thì đỏ bừng mặt, lúng túng hỏi lại: “Cậu… Sao cái gì cậu cũng biết thế?”
“Tiểu Băng kể với tôi.”
Anh nhớ Thường Thắng cũng như vậy, chuyện lớn chuyện bé đều báo cáo với
anh, lòng thầm nghĩ cái miệng kín hay không đại khái chẳng liên quan đến giới tính, chỉ liên quan đến tính cách mà thôi.
Tiểu Băng đã học được lý luận “một nước hai thể chế” từ chính Tạ Di Hồng. Có thể là do
thành công mà “hai thể chế một quốc gia” của hai người Tạ, Thường đạt
được quá lớn, ảnh hưởng đối với các “nước khác” cũng rộng khắp hơn bao
giờ hết. Tiểu Băng vốn dạy ở một trường đại học không nổi tiếng lắm ở
thành phố A, sau khi trở thành bạn thân với Tạ Di Hồng, thường được nghe giảng giải những ưu điểm của “một nước hai thể chế”, cô liền muốn xin
nghỉ việc, ra ngoài theo đuổi công việc rủi ro lớn, lợi nhuận nhiều.
Đàm Duy không đồng ý, nếu trong hai vợ chồng nhất định phải có một người
làm công việc có độ rủi ro cao ấy thì đương nhiên phải là một người làm
chồng như anh. Một người đàn ông sao có thể không biết xấu hổ, để vợ
mình ra ngoài mạo hiểm chứ?
Nhưng Tiểu Băng có cái lý của cô:
“Trường của anh rất có tiếng, hơn nữa anh lại học tại chức tiến sĩ, nếu
bây giờ anh từ chức, chẳng phải là lãng phí quá nhiều thứ sao? Em vừa
mới đi làm, ngay cả giảng viên cũng chưa phải, trường em dạy cũng không
tốt, dù có làm cũng chẳng nên trò trống gì. Hơn nữa, em ở đó cũng không
thể khẳng định được là sẽ ổn định, chưa biết chừng một ngày nào đó lại
có chính sách mới, yêu cầu giảng viên đại học phải có bằng tiến sĩ, nếu
thế chẳng phải em sẽ bị đuổi việc sao?”
Đàm Duy không hiểu tại
sao vợ mình cứ nhất nhất phải theo “một nước hai thể chế”, “một nước một thể chế” không tốt hơn ư? Anh hỏi: “Có phải em cảm thấy anh không kiếm
được nhiều tiền bằng Thường Thắng không? Chúng mình đâu cần so sánh với
Thường Thắng.”
Tiểu Băng lúc nào cũng ôm anh thật dịu dàng. “Em
yêu là yêu con người anh chứ không phải yêu tiền tài, địa vị của anh, lẽ nào đến bây giờ anh vẫn không hiểu em? Em chỉ cảm thấy nếu em có thể ra ngoài kiếm tiền, tại sao lại không để em thử?”
Cuối cùng Đàm Duy cũng quyết định để vợ mình thử một lần. Anh cho rằng đây chỉ là sự bạo
dạn nhất thời của cô, đợi sau khi thử, phát hiện tiền không hề dễ kiếm
như thế, tự nhiên sẽ quay đầu thôi. Dù khi đó chức giảng viên đã không
còn nhưng cũng chẳng sao, Tiểu Băng có thể ở nhà, hoặc tìm một việc gì
đó để làm, anh có thể nuôi cô ấy.
Vậy là Tiểu Băng đã “ra khơi”
như thế. Đến lúc thật sự “ra khơi” rồi cũng nhận ra tiền không hề dễ
kiếm như mình nghĩ. Tiểu Băng chạy ngược chạy xuôi, thử đủ mọi cách cũng không thể tìm được một công việc kiếm ra tiền, bởi vì chuyên ngành của
Tiểu Băng vốn không phải là chuyên ngành kiếm được tiền. Đàm Duy cũng
không hy vọng cô tìm được công việc kiếm ra tiền, nếu không, tư tưởng
của anh thật sự sẽ có phần mất cân bằng, chưa biết chừng cũng theo cô
“ra khơi” kiếm tiền.
Mỗi lần Tiểu Băng trở về nhà mang theo sự
thất vọng, anh lại cảm thấy đau lòng. Khí phách của một nam tử hán đại
“đậu phụ[1'>” trong anh độ