
phải đi ăn chực để người khác coi thường?
Tạ Di Hồng nói
một hồi thấy không được, cũng chẳng miễn cưỡng nữa. “Nếu cậu không đi
thì tôi đi đây, tôi chỉ muốn tìm bạn để nói chuyện, chứ ăn cơm với đám
người đó nhạt nhẽo chết đi được…” Nói xong, cô đạp một cái lên bàn đạp
li hợp, phóng vèo đi mất.
Xe sửa xong, Đàm Duy cũng không hỏi
giá, tự động đặt hai tờ mười tệ lên bàn của chú Đàm, nói câu cảm ơn rồi
nghiêng người lên xe, phóng về nhà.
Nơi anh sống là căn hộ do
trường cấp, có hai phòng ngủ, một phòng khách, còn khá mới nhưng không
nằm ở trong khuôn viên trường, môi trường xung quanh cũng tương đối phức tạp nên giáo viên của Đại học B không thích sống ở đây. Ban đầu anh
được sắp xếp theo tuổi nghề hay quá trình dạy gì đó, sau này nhà trường
cải cách chế độ nhà ở, bắt anh nộp hơn bảy nghìn tệ, nói là bán quyền sử dụng căn hộ cho anh, cũng có nghĩa là mỗi tháng không phải nộp hơn bốn
tệ tiền thuê nhà. Nhưng căn hộ này anh không được bán, cũng không được
cho thuê, rốt cuộc anh không hiểu mua cái “quyền sử dụng” này để làm gì, đối với anh, chuyện này chẳng khác nào nhà trường bào mòn hơn bảy nghìn tệ từ trong túi của anh mà thôi.
Anh mở tủ lạnh, thấy chẳng có
gì để ăn, muốn đi nấu cơm nhưng lại không có hứng, bèn quyết định gọi
điện cho Tiểu Băng trước, nếu cô cũng về ăn cơm thì anh bỏ công sức ra
nấu cơm hãy còn có ý nghĩa, nếu cô ấy không về ăn thì nấu làm gì? Cũng
đâu có ý định thi đầu bếp siêu đẳng, thà ăn mì ăn liền cho đơn giản.
Anh ra phòng khách cầm điện thoại lên, ngồi xiêu vẹo trên sofa, ấn số di
động của Tiểu Băng. Điện thoại tút một hồi mới nghe thấy người ở đầu dây bên kia hạ thấp giọng hỏi một câu: “A lô, anh à? Em đang tiếp khách,
lát nữa em gọi lại cho anh nhé.”
“Anh chỉ muốn hỏi xem tối nay em có về ăn cơm không.”
“Anh ăn trước đi, em không ăn ở nhà đâu, khách người ta mời…”
“Khách hàng mời… thì phải nói cho anh biết sớm chứ…” Anh nói xong câu này cũng biết là thừa lời. Nói sớm thì thế nào? Cũng đâu phải nấu xong cơm rồi
mới biết cô ấy không về ăn, anh còn chưa nấu, trách móc làm gì? Thế là
anh vội vàng sửa lại: “Không sao, anh vẫn chưa nấu cơm. Em nhớ… về sớm
chút nhé…”
“Nhanh thôi.” Tiểu Băng vội vàng nói. “Em phải đi đây, khách đang đợi, anh cứ ăn đi, ngoan nhé!”
Anh đặt điện thoại xuống, lười biếng ngâm một gói mì ăn liền, bật ti vi,
vừa ăn vừa xem một cách tẻ nhạt, đột nhiên lại nghĩ: Sớm biết như vậy
thà đi ăn cơm với Tạ Di Hồng còn hơn, đúng thế, bây giờ toàn ăn uống
bằng tiền công quỹ, anh mời hay tôi mời đều là quốc gia mời, hồi trước
lúc nào cũng ra rả nhân dân là chủ nhân của đất nước, còn như bây giờ
lại càng giống nhân dân là khách mời của đất nước, nếu đã là quốc gia
thanh toán, ai đứng ra mời mà chẳng giống nhau? Mối quan hệ giữa Đàm Duy và Tạ Di Hồng tương đối phức tạp, nhưng tuyệt
đối đừng hiểu nhầm, không phải là phức tạp của cái “phức tạp” đó, mà cả
hai người đều mai mối cho nhau. Tạ Di Hồng và chồng cô – Thường Thắng là do Đàm Duy giới thiệu, còn Đàm Duy đến với vợ của mình – Trang Băng là
do Tạ Di Hồng giới thiệu.
Thường Thắng là bạn học của Đàm Duy,
tên thật là Thường Tổ Vũ, sau này chê tên mình quê mùa nên tự sửa thành
“Thường Thắng”, với ý nghĩa là “Thường Thắng tướng quân, đánh đâu thắng
đó”. Sau khi Đàm Duy và Thường Thắng tốt nghiệp đều ở lại thành phố A
dạy học, một người ở Đại học B, một người ở Đại học C, đều là những
trường nổi tiếng của thành phố A.
Khi Thường Thắng đến Đại học B
tìm Đàm Duy thì gặp được Tạ Di Hồng, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại không dám theo đuổi, mà nhờ Đàm Duy giúp đỡ.
Đàm Duy nói:
“Đây là thời đại nào rồi? Tìm đối tượng còn phải nhờ người ta giới
thiệu? Anh không làm được chuyện này đâu, anh giúp chú tìm một nhân vật
cỡ mama tổng quản trong khoa để lo việc này nhé?”
Thường Thắng
nói: “Ai nói muốn chú giới thiệu? Là nhờ chú tạo cơ hội, hiểu chưa hả?
Dạng như cô nàng Tạ kia, không chỉ chú trọng lãng mà còn chú trọng mạn,
chú tìm mấy người cỡ mấy mẹ kia để tạo cơ hội, anh còn lãng với mạn gì
nữa? Hỏng hết cả việc.”
“Thế chú bảo tạo cơ hội như thế nào?”
“Cái này cần chú động não một tí, anh mà biết làm như thế nào thì còn phải nhờ chú giúp chắc?”
Về sau Đàm Duy cũng không tạo được cơ hội nào cả, vì anh vốn không thạo
việc này, lại cảm thấy Thường Thắng và Tạ Di Hồng không có khả năng
thành công, cho nên không muốn động não hay bày trò gì cả, mà trực tiếp
tìm Tạ Di Hồng, mời cô ăn cơm, đến giữa bữa thì trình bày hết ý tứ của
Thường Thắng ra, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tạ Di Hồng nói:
“Woa! Hôm nay cậu mời tôi ăn cơm, tôi còn cho là cậu muốn bày tỏ với tôi cơ đấy, láo nháo cả nửa ngày hóa ra không phải cậu có ý đó với tôi hả?”
Đàm Duy rất lúng túng, không biết nên nói thế nào, nói có thì sợ Tạ Di Hồng tóm lấy để đùa bỡn, nói không thì lại sợ làm mất mặt Tạ Di Hồng, đúng
lúc đang muốn tát cho mình mấy cái, mắng bản thân “nhiều chuyện” thì lại nghe Tạ Di Hồng lên tiếng: “Ừ, cũng được, cậu đã nói như thế, tôi cũng
khỏi phải suốt ngày ôm hy vọng.”
“Cậu coi trọng tôi q