
thể cảnh đời của chú Đàm có hiệu quả minh họa, cũng có thể bầu
không khí trong cửa tiệm nhỏ này đã gợi nên hiệu ứng đậm nét, nói tóm
lại, khi nghe xong anh liền có một cảm giác vừa bất đắc dĩ lại vừa nhỏ
bé trước số phận.
Nhưng hôm nay chú Đàm không có nhã hứng luận
đàm về nhân sinh, chỉ tập trung vào việc sửa xe, lấy một chiếc chậu rửa
mặt bẩn thỉu ra đựng nước, dìm cái “thai phải nạo” xuống nước để tìm lỗ
thủng. Chiếc ti vi phía đối diện đang phát chương trình thời sự, đó đây
văng vẳng âm thanh nấu nướng, rồi cả tiếng chửi gà mắng chó, khách qua
đường rụt vai cúi đầu, vội vã tới lui, đúng là một bức tranh “người như
loài dế kiến, mệnh như quả đấm thép”.
Đàm Duy đang hưởng thụ cảm
giác tiểu tư sản của mình, đột nhiên nghe thấy có tiếng xe máy chạy đến
gần, anh nhớ lại câu nói của thím Đàm, thầm nghĩ có khi cũng nên mua một chiếc xe máy chăng? Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy chiếc xe máy đó dừng lại
gần chỗ anh, hai chân của người lái xe giạng ra, người đó nhìn anh khẽ
cười.
Anh nhận ra đó là cô bạn đồng nghiệp Tạ Di Hồng, anh không
ngờ khi một người đội mũ bảo hiểm lại có thể khiến dung mạo thay đổi
nhiều như thế. Tạ Di Hồng là người anh gặp hằng ngày, hai người đều là
giảng viên của trường Đại học B, lại cùng khoa, dùng chung một phòng thí nghiệm, nhưng anh chưa bao giờ phát hiện ra Tạ Di Hồng lại đẹp đến vậy.
Anh còn đang thất thần thì nghe Tạ Di Hồng cười, hỏi: “Sao thế? Không nhận ra à?”
“Chậc… Đúng là có chút không quen thật. Hôm nay sao lại…” Anh có phần e dè Tạ
Di Hồng, cảm giác như lần nào nói chuyện với cô ấy anh cũng bị thiệt,
bất luận anh nói cái gì, Tạ Di Hồng cũng có thể đặt ra câu hỏi, vặn anh
đến tơi bời hoa lá, vì thế anh chỉ cười ha ha mấy tiếng, giống như vạch
một đường dài, để Tạ Di Hồng tự điền vào chỗ trống.
Tạ Di Hồng trêu anh: “Nạo thai hả? Đã nạo xong chưa? Nạo xong thì cùng đi đi, tìm một chỗ để tẩm bổ…”
Đàm Duy xấu hổ. “Cậu đang đi… xe gắn máy, kẻ lạc hậu như tôi đây… có thể đi cùng cậu không?”
“Cứ ném xe của cậu ở đây để sửa, tôi chở cậu đi ăn tiệc… Ăn xong quay về lấy…”
“Hay là thôi…”
“Sao thế? Tiểu Băng đang đợi ở nhà à? Thế thì mời cả con bé luôn, tôi chở cậu về trước, sau đó ba chúng ta bắt taxi đi…”
“Không cần đâu, cũng không biết lúc nào Tiểu Băng mới về, cậu… mau đi dự tiệc đi…”
Tạ Di Hồng nhướng mày. “Tiểu Băng vẫn chưa về sao? Cậu cũng vô tâm thật
đấy, để nó làm với mấy lão già háo sắc đến muộn thế này rồi vẫn chưa về
mà cậu không lo hả?”
[1'> Tên một hãng xe đạp nổi tiếng ở Trung Quốc.
[2'> Là một thể chữ thời Bắc triều. Thể chữ Ngụy bi là loại chữ lấy khải thư làm chính, nhưng dụng bút lại mang hơi hướng, ý vị của lối lệ thư.
“Sao thế? Tiểu Băng đang đợi ở nhà à? Thế thì mời cả con bé luôn, tôi chở cậu về trước, sau đó ba chúng ta bắt taxi đi…”
“Không cần đâu, cũng không biết lúc nào Tiểu Băng mới về, cậu… mau đi dự tiệc đi…”
Tạ Di Hồng nhướng mày. “Tiểu Băng vẫn chưa về sao? Cậu cũng vô tâm thật
đấy, để nó làm với mấy lão già háo sắc đến muộn thế này rồi vẫn chưa về
mà cậu không lo hả?”
Đàm Duy vừa nghe thấy một chữ “làm” liền cảm thấy buồn phiền, không biết buồn vì Tạ Di Hồng nói như vậy hay là buồn
vì cô vợ Trang Băng của mình muộn thế này mà vẫn chưa về, có lẽ vì cả
hai lý do trên, vì Tiểu Băng đến giờ này vẫn chưa về cũng là do Tạ Di
Hồng đầu têu.
Tạ Di Hồng và Trang Băng là bạn thân. Vì hơn Trang
Băng mấy tuổi nên Tạ Di Hồng vẫn tự cho mình là chị cả, suốt ngày mỉa
mai Đàm Duy, bảo anh không được bắt nạt Tiểu Băng. Chính vì Di Hồng xúi
giục nên Tiểu Băng mới thôi việc ở trường, chạy đi làm bảo hiểm. Đối với việc vợ đi làm bảo hiểm, anh cũng thấy có chút lo âu nhưng vì Tiểu Băng muốn làm nên anh cũng không can thiệp quá nhiều, đôi lúc còn tự nhủ
rằng đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Nhưng Tạ Di Hồng là kiểu người luôn
nhằm vào yếu điểm của người khác, vừa giơ móng vuốt đã cào anh chảy máu.
Anh im lặng không lên tiếng.
Tạ Di Hồng cười ha ha rồi nói: “Lại đả kích tâm hồn yếu ớt, mỏng manh của
người theo chủ nghĩa nam tử hán như cậu rồi hả? Đùa với cậu chút thôi,
tôi biết làm thế nào để chọc được cậu nên mới chọc cậu chút. Ngần ấy năm rồi mà cậu vẫn chưa hiểu quỷ kế này của tôi à?”
Đàm Duy cười hùa theo. “Cậu mau đi dự tiệc đi không muộn.”
“Không đi thật à? Hôm nay là người ta mời đấy, không ăn thì thôi vậy, đi nhé!”
“Người ta mời Thường Thắng nhà cậu chứ gì? Thân là bà Thường như cậu đến dự
còn được, chứ tôi thì có tư cách gì? Là vệ sĩ của bà Thường hả? Hay là
đến ăn chực?”
“Coi cậu là trai bao của tôi là được.” Tạ Di Hồng
thấy Đàm Duy càng mất tự nhiên, vội giải thích: “Con người cậu lúc nào
cũng vậy, giống y kiểu bồ nhí, quá đỗi coi trọng cái danh phận. Cái tên
còn quan trọng hơn bản thân vật đó hả? Ăn cơm cũng chỉ là ăn cơm thôi,
ngon thì ăn, để ý đến những cái khác làm gì? Cứ coi như cậu là bạn học
cũ của Thường Thắng, là đồng nghiệp của tôi, được rồi chứ?”
Đàm
Duy vẫn không chịu đi, cái trò ăn chực như thế này, có đánh chết anh
cũng không đi. Nhà anh cũng không phải nghèo đến mức không có gì ăn, làm gì mà