
ời, không biết là thật lòng hay là cười cho có lệ.
Khi về đến nhà, ông Giang Huy lại mang tất cả ảnh chụp ra khoe, ngồi giải thích từng tấm cho Giang Lục Nhân.
Giang Lục Nhân nhìn một tấm ảnh:
- Tấm ảnh này trông mẹ rất đẹp, dáng người vẫn rất đẹp, mấy cô gái mặc bikini bên cạnh cũng chẳng bằng.
Đến bà Văn Dao cũng phải nhìn Giang Lục Nhân một cái:
- Đều đã có tuổi rồi, dáng còn gì đẹp nữa.
Ông Giang Huy lại phụ họa:
- Lục Nhân đừng có bao giờ khen mẹ, bà ấy sẽ làm kiêu đấy.
Nên kể cả không thích cô, bà Văn Dao cũng không thể làm mất không khí, dù không thích ở cùng một chỗ với Giang Lục Nhân, dù cô không thể lấy lòng bà, nhưng bà cũng chẳng làm được gì cô, như vậy so với biểu hiện chán ghét chân chính thì trong lòng bà còn chán ghét cô gấp nhiều lần.
- Nhưng người ta nói, phụ nữ phải được khen ngợi, mới càng trở nên xinh đẹp hơn.
Giang Lục Nhân tiếp tục nở một nụ cười hoàn mỹ không tì vết.
Ông Giang Huy lại cúi đầu trầm tư một lát:
- Vậy là cha sai rồi, vợ à, về sau ngày nào tôi cũng khen bà.
- Cố lên, chồng tôi ơi.
Bà Văn Dao cũng phải cười rộ lên.
Giang Thừa Dự nhìn ba người nhà họ, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, nhìn qua họ thật hài hòa, thế nhưng đằng sau lại hoàn toàn tương phản.
Gia đình này, cũng có thể coi là mỹ mãn, điều kiện tiên quyết là phải bài trừ sự bất mãn trong nội tâm mỗi người.
Tối hôm đó, Giang Thừa Dự đi làm về, thấy bà Văn Dao đẩy cửa bước vào.
Giang Thừa Dự lắc đầu nhìn mẹ mình:
- Mẹ sao khuya rồi còn đến tìm con?
Anh đặt bút xuống, không có suy nghĩ gì khác, tay rảnh rỗi, nhưng lại chẳng muốn làm gì.
Bà Văn Dao ngồi đối diện anh cũng phải cau mày:
- Cái thằng trời đánh này, con và con bé đó không có chuyện gì đấy chứ?
- Mẹ, mẹ đang nghi ngờ cái gì thế?
Giang Thừa Dự cũng biết, cơ thể bà Văn Dao vốn không khỏe mạnh, nên không phù hợp để sinh nở, để sinh ra anh, bà đã rất cố gắng, bởi vậy bà rất muốn có thêm một cô con gái, nhưng không dám.
Phụ nữ, dùng con cái để trói chặt người đàn ông, nhưng khi đã có con, lại bắt đầu lo lắng cho số mệnh của mình, nên không dám mạo hiểm.
Bà Văn Dao chỉ lắc đầu:
- Mẹ có thể nghi ngờ cái gì đây?
Giang Thừa Dự lại hạ mi nhìn xuống:
- Mẹ nói đi, vì sao mẹ không thích Giang Lục Nhân? Mẹ luôn muốn sinh cho con một cô em gái, nhưng vì sao cô bé xuất hiện, mẹ lại không vui?
Bà Văn Dao cũng chỉ quay đầu, không nói gì.
Phòng làm việc của anh không quá lớn, cũng không có nhiều đồ, chỉ xếp vài quyển sách cho ra vẻ nhiều giấy tờ, không ít quyển đã quá cũ, trang sách bên trong đều đã ố vàng. Bởi vậy phòng khá trống trải, chỉ nổi bật một khung cửa sổ cực lớn. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ mầu xanh thẫm, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời xanh thẫm ấy, rất bắt mắt.
Chiếc bút trên tay Giang Thừa Dự lại chuyển động, gõ lách cách trên mặt bàn:
- Vì sao không đi xét nghiệm ADN?
Đối với con trai luôn chỉ giả vờ hòa hoãn trong lời nói, bà có cái hiểu cái không.
Không phải chưa từng nghĩ đến, chỉ là sợ hãi.
Sợ hãi không phải là cái kết quả chính bản thân bà mong muốn, sợ rằng sự thật đằng sau, bà không thể chấp nhận nổi.
Bà Văn Dao cắn môi, xiết chặt tay.
Giang Thừa Dự hít sâu:
- Mẹ không thích Giang Lục Nhân, có phải vì luôn nghi ngờ đấy là con riêng của cha không?
Cuộc sống của Giang Lục Nhân lại khôi phục như cũ, buổi sáng lái xe sẽ đưa cô đến trường. Không biết là vô tình hay cố ý, cô ra đến cửa vừa vặn sẽ gặp Giang Thừa Dự đi làm, họ cùng nhau rời phòng, cùng ăn sáng, thời gian biểu của hai người khá giống nhau, lộ trình cũng khá trùng hợp, nên miễn cưỡng có thể gọi là tiện đường. Nhiều khi cô còn tự tưởng tượng, có khi anh mượn cớ này để đưa cô đến trường, nhưng khả năng này vốn không cao, thế nhưng ngay đến bà Văn Dao cũng không tỏ rõ thái độ, nên cô thà tiếp tục tự giữ im lặng.
Mối quan hệ giữa cô và Giang Thừa Dự vào thời điểm đó vẫn chưa có gì thay đổi, cô vẫn đến trường, anh vẫn đến công ty.
Mỗi khi tan học, cô sẽ lên xe trò chuyện cùng ông Giang Huy, còn anh sẽ lái xe chở cả hai về nhà.
Ngay khi vừa nghe thấy âm thanh động cơ quen thuộc, lòng cô lại rạo rực mong chờ, trong đầu thầm đếm, 1,2,3,4… Bình thường, khi đếm đến số 17, anh sẽ xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thế nên có một quãng thời gian rất dài, cô rất yêu thích con số 17.
Lái xe đưa Giang Lục Nhân đến cổng trường, cô xuống xe, bước chân nhẹ nhàng bước vào lớp. Cô tháo cặp sách, lấy sách vở ra, cũng không hiểu tạo sao, rõ ràng cô không thích đọc sách, nhưng lại có thói quen mang sách vở về nhà, và vẫn luôn như vậy, mãi không sửa được.
Cô vừa ngồi xuống, Uông Chu Duyệt đã lập tức quay xuống nói:
- Mình nói trước, lần này cậu nhất định không được để cho những fan ủng hộ như chúng mình thất vọng nữa đâu, nhất định phải đánh bại Hướng Tư Gia.
Cô chán nản, chỉ muốn gục ngay xuống bàn, cứ như vậy liệu có thể không phải nghe cô nàng này thao thao bất tuyệt một trăm linh tám phép biến hóa nữa nhỉ?
- Lại có sự kiện gì à?
Cô thu dọn lại sách vở trên bàn mình, sao vẫn cứ lộn xộn thế nhỉ.
Uông Chu Duyệt đặt một tay lên mặt bàn, tay kia xoa cằm:
- Không