
ưu lại toàn bộ hình ảnh của
cuộc đời bà. Tôi còn vô tình phát hiện ra ở trang cuối cùng có một bức
ảnh từ thời bà nội còn nhỏ, tôi còn cảm thấy rất hiếu kỳ, vì hồi ấy ông
nội chưa biết bà nội. Bạn trai tôi cười, anh ấy nói, có lẽ đó chính là
duyên phận.
Trang đầu của quyển album có bút tích của ông: Đây là bí mật sánh cùng thiên địa.
Trên thế giới này, trong cuộc đời của mỗi con người, có những người sẽ đi
cùng bạn đến cuối con đường, dù bạn có yêu cô ấy hay không, nhưng một
khi cô ấy đã xuất hiện, cô ấy sẽ dạy cho bạn biết thế nào là quý trọng,
sau đó sẽ chiếm giữ toàn bộ tâm hồn bạn.
Bạn trai tôi nhìn tôi:
“Anh không cần biết cô ấy có phải là em hay không, anh chỉ biết rằng em
là người bạn đồng điệu của linh hồn anh.”
Tôi cười: “Đấy là vì anh không vĩ đại được như ông nội em.”
Bạn trai tôi không đồng ý: “ Cuộc đời mỗi con người đều khác nhau, đâu ai
có thể so sánh được. Có người cần phải đi qua rất nhiều người mới có thể nhận ra mình thật sự cần ai, nhưng cũng có những người may mắn chỉ cần
gặp một người duy nhất đó, anh chính là người may mắn ấy.”
Tôi không nói một lời, anh ấy giữ chặt tay tôi.
Tôi nhìn lại quyển sách, ông bà nội thấy sao, con cũng sẽ rất hạnh phúc nhé.
Con cũng giống như ông bà, con đã tìm được bí mật vĩnh viễn sánh cùng trời
đất ấy rồi, nhưng con vẫn may mắn hơn, vì con đã tìm thấy người sẽ nắm
tay con đi đến cuối cuộc đời, và đó không ai khác chính là anh ấy.