
chỉ đưa Hướng Tư Gia đến cổng trường, sau đó sẽ giống như Giang Thừa Dự, quay x era về, chưa bao giờ anh cẩn thận như bây giờ. Hôm nay không biết là có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô đi lên phía trước:
- Sắc mặt cậu không tốt lắm, có sao không?
Hướng Tư Gia nhìn thoáng qua khuôn mặt cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:
- Vừa từ bệnh viện đi ra.
Cô gật đâu, nếu đối phương đã không muốn nói là bị bệnh gì, cô cũng sẽ không bắt ép người ta.
Nhưng Kỷ Thành Minh lại thành thật nói:
- Đừng đi học nữa, về nhà nghỉ ngơi.
Hướng Tư Gia kiên quyết lắc đầu.
Kỷ Thành Minh đưa Hướng Tư Gia vào lớp.
Giang Lục Nhân đang định rảo bước vào lớp, lại thấy Kỷ Thành Minh kéo tay cô, ý bảo cô ra ngoài.
Tuy rất ngạc nhiên, nhưng cô vẫn theo sau Kỷ Thành Minh đi ra cửa:
- Có chuyện gì vậy?
- Đây là số điện thoại của tôi. – Kỷ Thành Minh đưa ra một danh thiếp. – Nếu Hướng Tư Gia có xảy ra chuyện gì, xin hãy lập tức gọi điện cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích.
Cô không kịp nói gì, Kỷ Thành Minh đã chỉ kịp để lại cho cô một cái bong.
Cho dù có việc gì xảy ra, sao lại nhờ cô, mối quan hệ của cô và Hướng Tư Gia cũng đâu tốt đẹp gì.
Nhưng cô không thể nói ra lời từ chối, một khi người ta đã có lời thỉnh cầu, cô tạm thời coi đó là một lời thỉnh cầu. Một ngày ở trường trôi qua bình an vô sự, thậm chí khá nhàm chán. Giang Lục Nhân còn có thể tính toán chuẩn xác đại khái thầy giáo sẽ nhắc đi nhắc lại vấn đề này bao nhiêu lần, để sau đó suy đoán đối với những vấn đề bị nhắc nhiều như vậy, nhất định sẽ xuất hiện trong đề cương, và cần giải bài tập cuối chương như thế nào. Thế nên cứ đến cuối chương cô lại chăm chú nghe giảng hơn, thế nào lúc kiểm tra cũng sẽ đục nước béo cò. Hiện tại cô cảm thấy kỹ năng làm bài của cô rất tiến bộ, kể cả khi cô không nghe giảng bài cô vẫn thật sự tiến bộ, nhưng cô sẽ không bao giờ để cho thầy giáo túm được tóc cô đâu. Giữa giáo viên và học sinh luôn tồn tại một giới hạn, nhất định không được phá vỡ, vì một khi lộ ra, nhất định sau này giáo viên luôn nghi ngờ học sinh đó.
Trong một cuộc sống như vậy, cô cực kỳ mong đợi đến giờ tan học, nhất là vào những ngày cuối tuần, bất kể dài ngắn thế nào, tóm lại chỉ cần được nghỉ ngơi, mặc dù thời gian của cô giờ thiếu đên đáng thương.
Cuối mỗi giờ tự học, cô đều muốn thu dọn nhanh nhất những đồ dùng quan trọng, sau đó nghĩ xem làm thế nào để lao ngay ra khỏi lớp khi nghe thấy tiếng trống tan trường.
Cô lôi di động ra, nhìn đồng hồ, chuẩn bị giống như các nam sinh trong lớp, đếm từng giây cho đến khi nghe thấy tiếng trống, sẽ có cảm giác rất thành công nhé.
Nhưng chưa kịp nghe thấy tiếng trống, cô và các bạn trong lớp bị thấy tiếng hét chói tai thu hút sự chú ý.
Tiếng hét đó là của Trang Hạ, cô bạn ngồi cùng bàn Hướng Tư Gia.
Nếu Uông Chu Duyệt được coi là fan trung thành của cô, thì sự hâm mộ của Trang Hạ dành cho Hướng Tư Gia không hề thua kém Uông Chu Duyệt chút nào.
Hướng Tư Gia đột nhiên ngã lăn ra sàn. Trang Hạ hét lên, thất thần đỡ Hướng Tư Gia với dáng vẻ rất bất lực.
Đúng lúc đó chuông tan học vang lên, lại hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Vài cán sự lớp lập tức đưa Hướng Tư Gia đến phòng y tế. Một số học sinh luống ca luống cuống gọi giáo viên, những sự việc như thế này, kể cả những người trưởng thành, đều không dám ra quyết định. Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Lục Nhân lại đi theo sau bọn họ, Uông Chu Duyệt cảm thấy rất ngạc nhiên, đứng bên cạnh Giang Lục Nhân.
- Sắc mặt cô ấy tái nhợt, có phải mắc bệnh gì không, trông thật đáng sợ.
Uông Chu Duyệt không thích Hướng Tư Gia, thông thường, cô sẽ không đi theo, nhưng đối với kẻ yếu, con người ta thường khoan dung hơn.
Đến phòng y tế, giáo viên không nói cụ thể bệnh tình, chỉ bảo mọi người lập tức đưa cô bé vào bệnh viện.
Vài bạn học nhìn nhau, vốn mọi người đều muốn nhanh về nhà, không muốn vì chuyện này mà bị trì hoãn, cũng may Hướng Tư Gia đã tỉnh, nhìn mọi người:
- Tớ không sao đâu.
Giang Lục Nhân không biết vì sao, nhưng khi nhìn thấy Hướng Tư Gia như vậy, cô lại thấy như mình đã quen biết cô ấy từ rất lâu. Trong hoàn cảnh này, các bạn có mặt ở đây đều xuất phát từ tình bạn, nhưng đối với hàng loạt chuyện phiền toái như đưa bạn đến bệnh viện, vừa mất thời gian, thường chỉ có bạn thân mới giúp nhau thôi.
Hướng Tư Gia liên tục ho khan, vài cô bạn trong nhóm cô nàng nhìn nhau.
Giang Lục Nhân đột nhiên nghĩ đến “thỉnh cầu” của Kỷ Thành Minh, cô cầm di động lên gọi cho anh. Sau vài câu tường thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra, Kỷ Thành Minh chỉ nói một câu duy nhất:
- Đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi đang trên đường.
Giang Lục Nhân bị giọng nói cường ngạnh của Kỷ Thành Minh làm cho kinh sợ, rất lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
Cô vốn có thể phản bác rằng, cô không có nghĩa vụ phải làm những việc như thế, nhưng chính cô lại bình tĩnh tiếp nhận, có lẽ trong lòng cô tự giải thích rằng anh đang lo lắng cho vị hôn thê của mình.
Phần lớn học sinh đều đã ra về, thời điểm Giang Lục Nhân trở về, cô nhìn thấy Hướng Tư Gia bình tĩnh bảo Trang Hạ về trước, cô ấy thật sự rất bình tĩnh, một chút phập phồng