
ình, chúng ta cũng sẽ chúc phúc cho anh ấy.”
Hinh Dĩnh ra sức gật đầu. “Phải.”
Vì thứ tư Kính Thành mới về tới California, hơn nữa hai người có rất nhiều chuyện phải làm nên trước khi Kính Thành đi, họ đã hẹn nhau là cuối
tuần này không gặp, tuần sau mới gặp lại.
Thứ bảy, Hinh Dĩnh bận rộn suốt một ngày trong phòng thí nghiệm.
Hôm nay Kính Thành cũng làm việc suốt cả ngày, người rất mệt nhưng tâm trạng thì lại rất vui vẻ.
Tối qua Hinh Dĩnh báo cho anh biết Thế Văn chúc phúc họ, cô có vẻ như thoát được gánh nặng. Anh biết từ nay trong lòng Hinh Dĩnh sẽ bớt đi sự áy
náy và vướng bận, vì thế nên rất vui mừng. Anh vẫn luôn lo lắng cho Hinh Dĩnh nhưng lại không biết phải làm thế nào để giúp được cô. Bây giờ Thế Văn chủ động buông tay, Hinh Dĩnh có thể yên tâm, anh cũng nhẹ nhõm
không ít.
Ai ngờ cảm giác này chỉ duy trì đúng một ngày.
Tối đến, Kính Thành gọi điện cho Hinh Dĩnh rất đúng giờ.
“Hi.”
“Hi.”
Hai người vừa nghe được giọng của đối phương thì đã cười tươi như hoa.
Kính Thành hỏi: “Hôm nay thế nào?”
Hinh Dĩnh trả lời: “Very productive (năng suất cao).”
Kính Thành nghe được sự vui vẻ và kiêu ngạo trong giọng của Hinh Dĩnh, không nhịn được cũng bật cười ha hả.
Hinh Dĩnh lại hỏi: “Hôm nay anh thế nào?”
Kính Thành đáp: “Anh cũng làm rất nhiều việc.”
Hinh Dĩnh nói: “Hôm nay chúng ta đều thể hiện rất tốt, đáng tiếc là anh không có ở đây, em sẽ thưởng cho anh một chút.”
Kính Thành không nhịn được phải nuốt nước miếng một cái. Người anh em đang
ngủ say lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu hỏi: “Có ai đó nói thưởng cho phải
không?”
Kính Thành hy vọng Hinh Dĩnh đừng có vô tư như vậy, anh
thật hết cách với cô, người anh em của anh cũng thế. Chỉ một câu nói
chơi của cô thôi thì người anh em của anh đã ngẩng cao đầu, đứng thẳng.
Nhưng anh có thể nói gì được đây, đành bất lực lắc đầu.
Tay phải của anh cầm điện thoại, tay trái sửa sang lại quần, sau đó vỗ đầu cậu em, bảo nó đi ngủ.
Hinh Dĩnh vừa nói phần thưởng là bên này anh không dám trả lời. Nếu nói tiếp, chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Kính Thành ra sức dỗ dành cậu em đi ngủ thì nghe thấy Hinh Dĩnh phấn khởi nói: “Anh đoán xem ngày mai em sẽ gặp được ai?”
Kính Thành ngạc nhiên. Ai?
Thế Văn? Không đâu.
Ba mẹ cô. Cũng không.
Có lẽ là một nhà di truyền học nổi tiếng nào đó? Anh biết hằng năm có rất
nhiều học giả đến Harvard phỏng vấn, Stanford cũng vậy. Nhưng mai là chủ nhật, chắc sẽ không đâu?
Hay đó là người mà anh không quen biết?
Lúc này Hinh Dĩnh bổ sung thêm một câu: “Anh cũng quen nha.”
Kính Thành nghĩ: Anh cũng quen? Vậy thì chỉ có thể là một nhà di truyền học
nào đó thôi. Đích thực là anh quen không ít học giả nổi tiếng mà. Nhưng
sao cô lại khẳng định đó là người mà anh quen biết?
Kính Thành nghĩ không ra nên không đoán lung tung nữa, hỏi thẳng: “Ai vậy?”
Hinh Dĩnh nói thật to: “Hiểu Đông!” Giọng cô có vẻ phấn khởi lắm.
Cả buổi trời mà Kính Thành vẫn không có phản ứng gì. Hinh Dĩnh không nghe
thấy anh nói chuyện nên hỏi: “Đừng nói anh quên Hiểu Đông rồi nha?”
Sao anh lại quên Hiểu Đông cho được? Mạnh Hiểu Đông!
Thì ra bây giờ cô gọi anh ta là Hiểu Đông.
Thật là thân thiết!
Hơn nữa còn rất hưng phấn!
Lòng Kính Thành bất giác dâng trào cảm giác ghen thuông.
Anh nhớ rõ năm đó khi lần đầu tiên nghe Hinh Dĩnh gọi “anh Hiểu Đông”, lòng mình cũng có cảm giác này, có điều khi ấy vẫn chưa hiểu nó là cảm giác
gì.
Kính Thành hỏi: “Hai người bọn em vẫn liên lạc với nhau suốt sao?”
Hinh Dĩnh đáp: “Đúng vậy.”
Lòng Kính Thành càng thêm chua chát.
“Bây giờ cậu ta ở đâu?”
“Ở Anh. Nhưng có lẽ bây giờ đang trên máy bay tới Mỹ.”
“Mấy năm nay hai người vẫn thường gặp nhau sao?”
“Lúc trước ở Thanh Hoa thì gặp nhiều, sau khi ra nước ngoài thì một năm gặp
một hai lần. Thỉnh thoảng anh ấy có dự án hay hội nghị gì đó qua đây,
bọn em sẽ gặp nhau một lát.”
Kính Thành nhớ ra Hinh Dĩnh từng vì anh mà thi vào Thanh Hoa. Lúc cô tới đó, anh đã rời đi, nhưng Hiểu Đông thì còn đó.
Lòng Kính Thành không khỏi càng chua xót.
“Cậu ta vẫn chưa kết hôn sao?”
“Chưa.”
“Cậu ta còn đợi em.” Kính Thành tường thuật lại một sự thật.
“Anh nói lung tung gì đó?” Hinh Dĩnh cười: “Bọn em chỉ là bạn tốt của nhau
mà thôi. Em coi anh ấy là anh trai, anh ấy coi em là em gái.”
Kính Thành thầm nghĩ: Dĩnh Tử, em thật là ngây thơ. Có lẽ em chỉ coi HIểu
Đông là anh trai nhưng Hiểu Đông sẽ không coi em là em gái.
Kính Thành hỏi: “Cậu ta biết Thế Văn chứ?”
Hinh Dĩnh trả lời: “Đương nhiên rồi. Họ đã gặp mặt nhau, em còn gửi thiệp
mời đám cưới cho anh ấy nữa mà. Nhưng anh ấy bảo bận nên không sang
được.”
Hôn lễ không sang được nhưng bây giờ thì sang. Kính Thành
là đàn ông, anh không chỉ quen biết Hiểu Đông mà còn rất hiểu anh ta.
Anh biết Hiểu Đông vẫn yêu Hinh Dĩnh, e là mãi mãi cũng không thay đổi.
Kính Thành hỏi: “Ngày mai khi nào em gặp cậu ta?”
Hinh Dĩnh đáp: “Chắc là buổi chiều. Mấy lần trước cũng vậy. Anh ấy chỉ bảo
là có một dự án gấp nên phải qua đây, lúc ấy đã chuẩn bị tới sân bay
rồi.”
Kính Thành nghĩ anh biết tại sao HIểu Đông lại sang đây.