Insane
Ấm Áp Như Xưa

Ấm Áp Như Xưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324921

Bình chọn: 7.00/10/492 lượt.

úc phúc cho hai người.” Mặt anh tươi cười nhưng thật ra

lòng đau như dao cắt. Anh và Hinh Dĩnh, cuối cùng vẫn không duyên phận.

Hiểu Đông giơ ly rượu lên, lần lượt cụng ly với Kính Thành và Hinh Dĩnh.

Hinh Dĩnh uống một hớp nhỏ. Hiểu Đông và Kính Thành không hẹn mà cùng uống cạn, sau đó dốc ngược ly lại.

Bọn họ cho đối phương một lời hứa hẹn.

Một người hứa sẽ luôn yêu Hinh Dĩnh.

Một người hứa sẽ luôn chúc phúc.

Hiểu Đông biết mình mãi mãi cũng không quên được Hinh Dĩnh, cũng biết sau này mình chỉ có thể ở một nơi xa xôi chúc phúc cho cô.

Bao năm nay, theo đuổi Hinh Dĩnh không có kết quả, anh luôn đau lòng. Nhìn cô buồn bã không vui, anh cảm thấy áy náy.

Anh biết cô thích Kính Thành. Anh không biết trong chuyện Kính Thành dọn

khỏi Vũ Hán, mình có vai trò gì. Anh nghi ngờ, dường như ít nhất mình

cũng có tác dụng ngăn cản họ.

Anh yêu Hinh Dĩnh, hy vọng cô hạnh phúc vui vẻ, cho dù cô không ở bên anh.

Nhưng cô không hề được hạnh phúc vui vẻ.

Nghĩ đến chuyện mình có thể chính là kẻ tội đồ, anh càng thêm áy náy.

Bây giờ, nhìn cô được hạnh phúc, vui vẻ thật sự, anh cảm thấy vui mừng thay cô, cũng cảm thấy đau lòng cho mình. Nhưng đồng thời, cuối cùng anh có

thể yên tâm, không áy náy nữa. Đêm ấy, Hinh Dĩnh lại mát xa chân cho Kính Thành. Nhìn đôi chân gầy

guộc cộng thêm hơi sưng phù của anh, lòng cô đau đớn không thôi.

Từ khi gặp lại cô, hai chân của anh lại chịu nhiều tra tấn hơn, vẫn không cách nào khôi phục hoàn toàn được.

Hinh Dĩnh rất mong ngày ngày mình có thể mát xa cho anh nên nói: “Em định

mai sẽ nộp đơn từ chức, như vậy phòng thí nghiệm có thể bắt đầu tìm

người sớm. Đến lúc kết thúc học kỳ chỉ còn lại một tháng thôi.”

Kính Thành trả lời: “Em đừng từ chức, để anh chuyển qua đây cho.”

Hinh Dĩnh hỏi: “Tại sao?”

Kính Thành đáp: “Bởi vì em ở Harvard bao nhiêu năm nay, đã có tình cảm với Harvard.”

Hinh Dĩnh lại hỏi: “Vậy lẽ nào anh không thích Stanford sao?”

Kính Thành bảo: “Anh thích Stanford, nhưng anh cũng thích Harvard. Em ở đâu thì anh thích nơi đó.”

Hinh Dĩnh nói: “Em cũng vậy mà!”

Hai người đều muốn từ chức, lại không thể thuyết phục được người kia.

Hinh Dĩnh cẩn thận xoa bóp những huyệt vị trên chân Kính Thành, bỗng nhiên

nhớ ra điều gì, nói: “Chân của anh sợ lạnh cho nên ở nơi ấm áp thì tốt

hơn, đúng không?”

Sắc mặt Kính Thành hơi tối lại, nói: “Chân của anh không yếu ớt đến thế, chú ý giữ ấm là không thành vấn đề.”

Hinh Dĩnh biết Kính Thành không muốn cô vì nghĩ cho chân của mình mà rời khỏi Harvard, nhưng bây giờ cô đã quyết tâm rồi.

Hinh Dĩnh nói: “Chúng ta nói chuyện khác đi.”

Kính Thành gật đầu.

Hinh Dĩnh bảo: “Chúng ta đã đính hôn, phải chăng anh nên tặng em một món quà kỷ niệm?”

Chuyện cầu hôn quyết định quá vội vã, quá trình cầu hôn lại đơn giản nên bản

thân Kính Thành cũng cảm thấy rất áy náy. Nghe Hinh Dĩnh nói thế, anh

lập tức hỏi: “Em muốn gì nào?”

Hinh Dĩnh hỏi ngược lại: “Em muốn gì anh cũng đồng ý sao?’

Kính Thành nói: “Đương nhiên.”

“Vậy thì được. Trong chuyện từ chức, anh để em quyết định, được không?”

Kính Thành lập tức ngẩn người ra, không ngờ Hinh Dĩnh lại đòi món quà đính

hôn như thế. Anh không muốn cô hy sinh vì anh, nhưng cái cô ngốc này…

Kính Thành nhìn cô, lòng cảm thấy ấm áp.

Hinh Dĩnh nhìn Kính

Thành, thấy anh không lên tiếng thì nói: “Chúng ta thử đến California

trước, nếu không thích thì lại dọn về Boston, được không?”

Kính Thành vẫn đang dịu dàng ngắm nhìn cô, lòng thầm nghĩ sao mình lại may mắn đến thế?

Thấy anh không đồng ý, Hinh Dĩnh nhắc anh: “Đây là món quà đính hôn mà anh tặng cho em, anh đã đồng ý rồi đấy!”

Kính Thành không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô thật chặt, sau đó hôn cô thật sâu…

Thứ hai, Kính Thành phải quay về California. Sáng sớm, trước khi ra sân

bay, anh và Hinh Dĩnh cùng đến phòng thí nghiệm gặp Rogers.

Đầu tiên, Kính Thành báo cho ông biết tin mình và Hinh Dĩnh đính hôn.

Rogers nhiệt liệt chúc mừng họ.

Sau đó, Hinh Dĩnh đưa đơn xin từ chức ra. Cô nói với Rogers rằng mình rất

thích Harvard, rất thích công việc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm,

rất vui khi ở đây nhưng cô và Kính Thành đã đính hôn, hy vọng có thể

nhanh chóng được ở bên anh, cho nên cô từ chức xin về California. Cô

nhấn mạnh đây là một quyết định rất khó khăn, cô sẽ luôn nhớ đến phòng

thí nghiệm, nhớ Harvard.

Rogres hiểu được quyết định của họ nhưng

vẫn tỏ vẻ tiếc nuối sâu sắc. Ông nói với Hinh Dĩnh: “Chúng tôi sẽ rất

nhớ cô.” Sau đó nói với Kính Thành. “JC, chúng tôi đã không có được cậu, bây giờ còn mất đi Dĩnh, đúng là khiến người ta thất vọng.”

Kính

Thành chân thành xin lỗi, hơn nữa chủ động đề nghị sẽ thường đến Harvard tổ chức diễn thuyết theo định kỳ, còn hợp tác với phòng thí nghiệm nữa.

Khi đó Rogers mới cảm thấy khá hơn đôi chút. Trước khi đi, ông nói với họ:

“Hoan nghênh trở về. Hãy nhớ cửa lớn của chúng tôi luôn mở rộng đối với

hai vị.”

***

Cũng trong tuần đó, hai người đều tự động gọi điện thoại về cho gia đình, bình tĩnh tuyên bố chuyện đính hôn.

Bọn họ đều là con nhà lính, đều có tính cách kiên