Âm Đại Nhân

Âm Đại Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323302

Bình chọn: 8.5.00/10/330 lượt.

ời ta gật đầu trực tiếp nói OK là

xong – người này thường là Kì Kì quá mức tốt bụng.

Còn phương

pháp rất phức tạp, chính là tổ biên tập yêu cầu bọn họ viết công văn

trước, trình lên cho Mã Cảnh San kí, Mã Cảnh San kí xong đưa cho quản lý Kỉ kí, quản lý Kỉ kí xong lại chỉ thị xuống, sau khi tổ biên tập nhận

được chỉ thị mới được viết.

Không chỉ có như vậy.

Sau khi viết xong, theo lý phải đưa đầu lĩnh nhà mình xem qua, đầu lĩnh xét duyệt

thông qua lại đưa cho bộ quan hệ xã hội, bộ quan hệ xã hội lại chuyển

cho chuyên viên liên quan. Quy trình này bình thường có thể mất vài giờ

đến vài ngày, còn phải xem rõ hành trình của mấy chủ quản ngành mà định – người này thường là Minh Tú mặt đen.

“Moa ha ha ha, cậu đừng nói tớ làm khó dễ cho cậu. Ngẫm lại mà xem trước kia chúng ta bị chỉnh có

bao nhiêu thảm, hiện tại thật vất vả mới chuyển người được.” Bình thường Minh Tú sẽ cảm khái như vậy trong điện thoại, “Cậu đi báo cáo, nói thẻ

tiến độ đưa cho bộ công văn, Mã Cảnh San tuyệt đối không thể làm gì cậu. Nếu không nữa, thì nói ở đầu ngành chúng ta là được.” (aoi: đoạn này

liên quan đến mấy từ chuyên ngành kh biết…mọi người thông cảm)

“Được rồi, dù sao cũng tính lên đầu các cậu.” Không phải chuyện cần mình gánh trách nhiệm, đây là vẻ mặt khác của ai đó hay giảng nghĩa khí.

Cứ như vậy, Mã Cảnh San bắt đầu phát hiện, bản thảo bộ quan hệ xã hội bọn họ cần bình thường đều sẽ ngâm rất lâu.

Đương nhiên bọn họ có thể tự mình viết, nhưng, đừng nói bản thảo tin tức

không phải ai cũng am hiểu để mà viết, ngoài bản thảo tin tức còn có rất nhiều văn bản khác, lại càng không phải ai cũng có thể viết.

Hơn nữa, đây rõ ràng là công việc của tổ biên tập, vì sao không dùng bọn

họ? Có ý kiến với bộ hành chính sao? Nếu phó tổng Âm biết sẽ mất hứng,

quản lý Kỉ cũng sẽ mất hứng, cuối cùng bọn họ cũng không vui vẻ gì.

Nếu theo như mong muốn ban đầu của Mã Cảnh San, thuê phòng ngoài làm – thật xin lỗi, không có dự toán.

Công ty cũng không phải không có tổ biên tập, sao bộ quan hệ xã hội lại muốn tìm thuê bên ngoài? Muốn thì tự mình xuất tiền túi đi!

Cứ như

vậy, bộ quan hệ xã hội muốn tìm tổ biên tập viết các thứ trở nên rất khó khăn. Hơn nữa nếu mấy phần đó Mã Cảnh San cần, bình thường công văn sẽ

khó hiểu chạy mất mấy ngày.edited by aoi

Tổ biên tập hai người

kia có lẽ chỉ là hai cái đinh ốc nhỏ, nhưng một bộ máy lớn nếu muốn vận

hành thông thuận, bình thường cũng chính là dựa vào những đinh ốc nhỏ

đó.

Đến tận đây, Mã Cảnh San rốt cục phát hiện, cái gì gọi là “hậu hoạn vô cùng”.

Cũng rốt cục hiểu được, trước kia tổ biên tập còn ở bộ quan hệ xã hội tuyệt vời biết bao nhiêu.

Càng hiểu được, trăm ngàn lần không được đắc tội với Âm đại nhân, bởi vì, anh rất âm (âm hiểm, nham hiểm).

Cũng bởi vậy, hiện tại ở những nơi công cộng chị ta nhìn thấy Thẩm Kì Kì đều vô cùng khách khí, bởi vì chị ta phát hiện, Thẩm Kì Kì có vè đã bỏ qua

chuyện kia. Nếu chị ta có gì cần, đều là Kì Kì nhanh nhẹn mau chân giúp

chị ta, cho nên hiện tại cần bản thảo gì chị ta đều chỉ định bảo thư ký

tìm Thẩm Kì Kì viết.

Có một lần chị ta đi công tác ở Nam Bộ, trở

về mang theo đặc sản, thậm chí còn bảo thư ký mang một phần đến tổ biên

tập, đây là chuyện trước kia Mã Cảnh San mắt cao hơn đỉnh tuyệt đối sẽ

không làm.

Nếu mọi thứ có thể làm lại, tin tưởng Mã Cảnh San vĩnh viễn sẽ không nhắc đến chuyện loại bỏ tổ biên tập.

“Hóa ra là anh ấy......” Nghe Minh Tú nói xong, Kì Kì cúi đầu nói nhỏ.

“Cái gì?” Minh Tú hỏi cô.

“Không, không có gì.” Cô cười nhợt nhạt.

Trong lòng tê ngứa, có chút tư vị không nói nên lời trong lòng. “A --”

Kì Kì nhảy cách kệ bếp hai bước, nhìn chằm chằm bồn rửa chén đang mở vòi nước ào ào.

Một bóng dáng cao lớn lập tức nhanh chóng tới cửa phòng bếp.

“Sao vậy?” Âm Nhạc cảnh giác hỏi.

“Trong bồn rửa chén của anh lại có con gián lớn như vậy!” Kì Kì hoa dung thất sắc, ngón tay chỉ cách thứ cách đó hơn 5 cm.

“Anh biết, sáng hôm nay đã thấy rồi.” Âm Nhạc bình tĩnh gật đầu.

“Em cho tới bây giờ chưa từng thấy qua con gián nào lớn như vậy......” Cô dừng một chút. “Anh nói sáng hôm nay nó ở chỗ này?”

“Ừ.”

“Vậy sao anh không đánh chết nó đi?”

“Nếu dám đánh, anh đã sớm đánh rồi.” Âm Nhạc nói rất hợp tình hợp lý.

“......” Kì Kì có một loại xúc động muốn triệu hồi “orz” tiên sinh.

Khó trách mới rồi anh cứ đứng bên ngoài không đi vào. Hiện tại ngẫm lại, hình như tối nay anh chưa vào phòng bếp lần nào.

“Em không phải sợ gián đấy chứ?” Âm Nhạc duy trì phong độ bình tĩnh của một đại tướng.

“...... Còn tạm, ghét hơn là sợ.”

“Ừ, vậy giao cho em.”

Âm đại nhân cẩn thận lui vài bước, sau đó rời khỏi hiện trường rất nhanh.

“......” Âm đại nhân sợ gián.

Kì Kì than thở, quyết định vẫn nên tự giải quyết thực tại một chút.

Kể từ lúc bắt đầu ra vào nhà anh, cô rốt cục hiểu được cái gì gọi là “Vỡ mộng là khởi đầu của trưởng thành”.

Cô vẫn cứ nghĩ bản thân đã tính là gia sự vô năng (kh biết làm việc nhà) rồi, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Âm đại

nhân chuyện gì cũng giành danh hiệu đệ nhất, bao gồm


Pair of Vintage Old School Fru