
kia, đàn bà bên cạnh anh là vì tiền của
anh, điểm này, Dung Ân lại càng không chùn tay. Đêm đó, Nam Dạ Tước quả
nhiên không về, Dung Ân rót ly cà phê đắng, ngồi yên lặng ở ban công,
mãi cho đến khi mặt trời xuất hiện ở phía Đông, vẫn không thấy bóng dáng Nam Dạ Tước. Ly cà phê đó, một ngụm cô cũng không uống, chẳng qua chỉ
nghe mùi để hưng phấn tinh thần. Sau khi xác định anh sẽ không về, Dung
Ân mới vào phòng ngủ, rút vào trong chăn, cả người mỏi mệt thả lỏng trên giường mềm mại, sức lực gần như không còn, ngủ cực kì thoải mái. Dung
Ân ngủ suốt một ngày, đến tối, người giúp việc mới gõ cửa kêu cô ăn cơm, mở mắt ra, trong phòng yên tĩnh cực kỳ, ngay cả điện thoại cũng không
rung. Mặc đồ ngủ xuống lầu, cô hỏi người giúp việc, ” Cậu chủ đã về
sao?” “Dạ, không có.” Dung Ân gật đầu, ăn một chén cơm trắng nhỏ xong
lên lầu. Cô khóa trái cửa phòng ngủ, mở Tv thật lớn, xem hơn phân nửa
phim, mới ngủ thật say. Hôm sau, Nam Dạ Tước cũng không về. Dung Ân hoàn thành bản thiết kế, xuống lầu, thấy người giúp việc đang quét dọn, cô
đi đến nhẹ giọng nói, “Vương Linh, đi cùng tôi ra ngoài một chút.”
“Được.” Người qua lại trên đường, chật chội không chịu nổi, Dung Ân mới
đi dạo vài bước, liền mất hứng. “Chúng ta đi ăn cơm đi.” cô đi phía
trước, phía sau Vương Linh không dám đi quá gần, luôn giữ khoảng cách ba bước. “Cô đứng xa vậy làm gì?” Dung Ân quay đầu, mỉm cười, “Buổi trưa
muốn ăn gì?” “Cái này, “người giúp việc thấy cô hỏi như vậy, càng ngày
càng nhút nhát, “Tùy cô chủ.” “Lâu lắm không ăn mì nước, phía trước có
tiệm không tệ, tôi dẫn cô đi.” vốn cùng là một mệnh người, Dung Ân chưa
bao giờ cảm giác mình cao hơn người khác 1 bậc…, Vương Linh thấy cô nói
chuyện tốt như vậy, đi vài bước về sau cũng lại gần hơn. Xe cô qua lại
rất đông, hơn nữa sắp chuyển trời, mỗi người đều vội vàng, Dung Ân ngẩng đầu nhìn trời, ” Thật giống như trời muốn mưa.” “Cửa tiệm kia xa
không?” “Không xa, băng qua đường lớn, đi thôi.” Dung Ân hai tay nhét
vào túi quần, một chân muốn bước xuống đường, Vương Linh vội vàng kéo
cô, ” Cẩn thận.” Thân thể kéo trở về, trong nháy mắt, liền thấy một
chiếc xe chạy xẹt qua hai người, trong cửa sổ màu nâu, một người đàn ông dựa đầu vào cửa sổ, bên cạnh, hình như là mẹ Lưu. Dung Ân trợn to mắt,
nhưng người kia, có lẽ là Diêm Việt. Không! cô xoay mình hoảng hốt, cả
trái tim muốn nhảy khòi lồng ngực, là gương mặt không phẫu thuật của
Diêm Việt trước kia!!! “Cô chủ sao vậy?” Vương Linh bên cạnh thấy cô bất thường, lập tức kéo tay Dung Ân.
“Cô có thấy người ở bên trong chiếc xe vừa rồi không?” Dung Ân mở miệng run rẩy.
Ánh mắt Vương Linh kỳ quái nhìn đuôi xe dằng xa, vừa rồi chỉ lo kéo Dung
Ân, cũng không chú ý, “không có, sao vậy?” Cánh tay bị hất ra, Vương
Linh lui một bước, thấy Dung Ân đã chạy đi ra ngoài, lật đật đuổi theo,
“Dung tiểu thư, Dung tiểu thư—-”
Gưõng mặt đó, cô làm sao quên
ðược, có nhắm mắt lại, cô cũng có thể nhận ra từng ðường nét trên gưõng
mặt, ánh mắt anh, sống mũi anh, còn cái miệng đã từng nói yêu cô nữa.
Dung Ân chạy rất nhanh, dường như một năm xa cách, mỗi bước chân của cô
đều đuổi theo, Diêm Việt, nhưng nếu thật là anh, lúc trước là ai?
Nhưng nếu là anh, sao lại thờ õ lạnh nhạt lâu như vậy?”
Chẳng lẽ, bị những thứ anh sáng kia ngãn cách, là cô nhìn lầm rồi sao?
“Dung tiểu thư, Dung tiểu thư—-” phía sau, Vương Linh ðã đuổi theo,
“Chị như vậy không phải là cách, chúng ta gọi một chiếc xe đi.”
“Ðược.” Dung Ân thở hồng hộc, bước chân vẫn như cũ không chậm lại, Vưõng Linh
vội đón xe, bầu trời lúc này, cuồng phong gào thét, hõi mù tới nhanh như vậy, mây đen bao phủ, gần sát nhánh cây phát ra tiếng sấm ðùng ðùng,
chỉ nghe rầm một cái tiếng sấm lớn, lối đi bộ trong nháy mắt mưa to giàn giụa, giội vào người ði ðường ðang trú mưa.
Sau khi đuôi xe rẻ
một cái không thấy nữa, Dung Ân vội muốn đuổi theo, nhưng không ngờ đất
trơn, té xuống, cô không tự chủ dùng ai tay ôm bụng, trên mu bàn tay
trong nháy mắt đã bị mài ði một lớp da lớn, mặt cô bắt đầu vặn vẹo vì
đau.
Bụng quặn thắt từng đợt, cô nhấc nửa người trên, Vương Linh ðã kêu ðược xe, ” Dung tiểu thư, chị không sao chứ?”
Cô ngồi xổm xuống, sau khi đau đớn dịu xuống, mới từ từ đứng lên, ” Tôi không sao.”
Chiếc xe đó đã biến mất, sau khi Dung Ân lên xe taxi, nói ðịa chỉ nhà Diêm
gia, lúc chạy tới biệt thự , bầu trời mưa như trút nước, rõi vào mặt như trãm nghìn cái tát.
“Dung tiểu thư, cô làm cái gì vậy?” Hạ Phi Vũ thấy cô xuống xe, vội kéo tay cô, “Trời mưa lớn như vậy, sẽ bệnh mất.”
Dung Ân bỏ rõi cô, mưa rõi tát vào mặt, hai mắt căn bản là không mở ðược.
Cô xông vào phòng khách Diêm gia, bên trong Diêm Thủ Nghị cùng vợ dùng
cõm, má Lưu từ trong bếp bưng từng món ãn lên, nhìn thấy cô, mọi người
đều ngẩn ra.
” Ân Ân?” má Lưu thấy vẻ mặt ông chủ không tốt, bước lên trước, ” Sao con lại tới đây?”
“Ai bảo cô vào ðây?” Diêm Thủ Nghị đặt mạnh chiếc ðũa lên bàn, trên người
Dung Ân ướt nhẹp, nước mưa ðang theo ống quần nhỏ tí tách xuống mặt thảm trong phòng khách, “Ðính hôn không ðược, còn