
óng đêm nuốt dần dần, anh lặng yên mang lọ thuốc đặt lại chỗ cũ, đi ra ngoài.
Trong bệnh viện, dường như Dung Ân không hề chợp mắt, bàn tay treuyền nước biển lạnh như băng, làm sao cũng không ấm lên.
Vương Linh sau khi tỉnh dậy đi mua đồ ăn sáng, Dung Ân thân thể yếu ớt ngồi
dựa trên giường bệnh, ánh mắt không khỏi liếc ra ngoài cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng đứng đó lưỡng lự.
“Má Lưu.” cô nhận ra.
Hình bóng đó đứng ở cửa, lúc đi vào, trên tay giơ bình thủy lên.
“Má Lưu.” Dung Ân thấy bà đến gần, lại gọi.
” Ân Ân,” Má lưu đem bình thủy đựng cháo gà đổ ra chén nhỏ, ” Đây là ta nấu riêng cho con.”
“Cám ơn má.”
” Ân Ân cái đó, ” Má Lưu ngồi xuống bên giường, mấy lần mở miệng, cũng không biết nên nói gì, “Tại sao….”
“Má Lưu, thật xin lỗi, hôm qua, con đã làm khó má.”
“Lão gia một năm nay tính tình xấu đi rất nhiều, Ân Ân, con hãy bỏ qua nhé…”
Dung Ân đưa tay đặt lên bụng bằng phẳng của mình, vuốt nhiều lần, ” Thật ra
thỉ, ông ấy không cần lo lắng,” Dung Ân cố gắng nở nụ cười, nhưng làm
sao cũng không cười nổi” Con như vậy, làm sao còn có thể ở bên cạnh Diêm Việt được nữa? Hôm qua, thật sự là con hoa mắt…”
Má Lưu lòng
thương tiếc cầm tay cô, ” Ân Ân, chuyện trước đây, nên buông ra đi, ta
biết con và thiếu gia yêu nhau rất sâu đậm, nhưng…”
“Má Lưu, ”
Dung Ân cắt lời bà, “Con biết, nếu như con không có nhìn lầm, lúc con ở
cửa Diêm gia, anh ấy sẽ đi ra, cho nên má nói đúng, hơn nữa, Diêm Việt
hiện tại cũng không phải là người con đã từng kiên trì chờ đợi lúc
trước, sau ngày hôm qua, con đã hoàn toàn buông tay rồi.”
” Ân
Ân,..” Má Lưu rũ hai mắt xuống, cuối cùng là thở dài, đem lời nói nuốt
vào trong bụng, ” Con có thể nghĩ như vậy, là tốt nhất.”
“Lại đây,” bà bưng cháo gà đến, “Lúc này cầm tẩm bổ, sanh non chẳng khác nào sảy thai, không được qua loa.”
Dung Ân muốn nhận lấy chén cháo, má Lưu đã chạm thìa vào môi cô, ” Con còn đang truyền nước, ta đút cho con.”
Dung Ân trong lòng ấm lên, quan tâm như vậy, trừ mẹ cũng chỉ có má Lưu,
trong lòng phức tạp uống hết chén cháo, ” Con không sao, chờ chút nữa là có thể xuất viện rồi.”
” Ân Ân,” Má Lưu cầm khăn lau miệng cho cô, ” Con là cô gái tốt…”
“Má Lưu, con biết người muốn nói cái gì,” Dung Ân nhìn ra cửa sổ, không khí ấm áp bên trong nhà so ra vẫn không bằng ánh sáng mặt trời bên ngoài,
“Chỗ này, con thật sự không muốn nán lại.”
Má Lưu thở dài, không nói gì nữa, chờ Vương Linh trở lại rồi rời đi.
Một cuộc tình toàn tâm toàn ý, đã làm cô thương tích đầy mình, Dung Ân không còn dũng khí để nói đến chuyện tình cảm nữa.
Sau khi truyền hết nước biển, Vương Linh đóng tiền viện phí, gọi xe về Ngự
Cảnh Uyển, vừa lúc Nam Dạ Tước lái xe chuẩn bị rời đi, Dung Ân xuống xe, đứng hiu quạnh trong gió, thân thể càng lộ ra gầy gò ốm yếu. Cô mặc bộ
đồ nhà đơn giản, trên người mặc áo lông trắng toát, Nam Dạ Tước dừng xe ở cửa, Bộ dạng này, rất giống lúc mới gặp cô.
Xe thể thao ngăn ở
cửa chính, Dung Ân cho rằng anh sẽ bộ bước đạp ga đi mất, nhưng không
ngờ, anh tắt máy, vẻ mặt đầy lo lắng đi đến.
Dáng người cao to
đứng ngăn trước mặt cô chỉ vẻn vẹn có ánh mặt trời, Dung Ân đối mặt với
anh không biết nên có vẻ mặt như thế nào, sau một hồi cứng đờ ra, khẽ
động khóe miệng, ” Anh muốn đi đón tôi sao?”
Đáy mắt anh rất lạnh, loại cảm giác lạnh thấu này, ai dám nhìn, sẽ bị ép tan rã, Dung Ân hất càm lên, đáy mắt thê lương.
Nam Dạ Tước cầm lấy tay cô, sử dụng lực kéo cô đi, anh nắm rất chặt, chèn
lên mạch máu yếu ớt, Dung Ân đau la lên, ” Anh nhẹ chút.”
“Cậu chủ, Dung tiểu thư mới ra viện, chịu không được—”
“Rầm—-”
Tiếng đóng sầm cửa nghe chói tai, Dung Ân cảm giác tòa nhà như run rẩy, Nam
Dạ Tước thuận tay đẩy cô lên giường, thân thể to lớn chống bên người cô, ” Dung Ân, cô tại sao có thể làm như vậy?”
Cô mở to hai mắt, không hiểu lắm.
Nam Dạ Tước nghiêng đứng dậy, từ trên tủ đầu giường đem lọ thuốc tới, sau
khi mở nắp, nghiêng đổ thuốc màu trắng rơi hết trên mặt Dung Ân, theo cổ áo lông của cô rơi vào ngực, “Cô ban đầu đã muốn rời đi, lại lén đổi
thuốc, con cái, đối với cô mà nói là cái gì? Cũng chỉ là công cụ của cô
thôi sao?”
Dung Ân nhìn lọ thuốc, cô giật môi dưới, đột nhiên
cảm giác chuyện này thật nực cười, vận mệnh, rốt cục là trêu đùa cô hay
giúp cô?
” Nam Dạ Tước, tôi lúc đó rất muốn rời đi, thế giới của anh quá nguy hiểm, tôi không muốn ở bên anh lo lắng sợ hãi, tôi chỉ
muốn cùng mẹ sống một cuộc sống bình thường, nhưng mà, chính anh đã dựng nên một bức tường quá dày. Trừ đứa con, tôi không nghĩ ra được biện
pháp nào khác khiến anh có thể gật đầu để tôi đi, nhưng Nam Dạ Tước, anh đối với tôi chẳng qua chỉ vui đùa một chút, cần gì phải đối tốt với tôi như vậy., còn nhớ câu chuyện thần thoại chúng ta nói ở nông trại không? Tôi không muốn…. chính mình biến thành Khắc Lệ Thái, tôi không muốn mỗi ngày đuổi theo bước chân anh, tôi nghĩ làm vậy có thể sánh bước bên
anh…” Dung Ân nói xong lời cuối, trong hốc mắt liền lạnh như băng, nước
mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt cô, rơi trên chăn, “Cảm giác đó,
anh sẽ mãi mãi không