
thể cảm nhận được, lúc anh ôm người đàn bà khác,
khi cô ta trong ngực anh xinh đẹp nở rộ, Nam Dạ Tước, anh có nghĩ qua
tôi ở nơi nào cô đơn..?”
Anh cúi xuống thắt eo thẳng lên chút
ít, Dung Ân cuộn người lại, hai tay che mặt, “Bây giờ, anh rốt cục cũng
toại nguyện rồi, tôi không thể xa anh, tôi nghiện rồi, Nam Dạ Tước, anh
nên làm gì với tôi bây giờ?”
Tiếng khóc nghẹn ngào, hòa cùng
mạnh mẽ hỏi, Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy nơi lồng ngực buồn bã, anh thất
bại ngồi bên cạnh, khuôn mặt tuyệt mỹ đã tối sầm lại.
“Nói như vậy, thuốc này là do cô đổi trước khi mang thai?”
Dung Ân khổ sở nếm nước mắt, chuyện ngoài ý muốn trong mắt cô, sau một hồi
miễn cưỡng , lại bị cho là chủ mưu, cô cắn khóe miệng, sắc mặt bình
thản, Dung Ân, nhìn xem, mày may mắn biết bao, ngay cả ông trời cũng
đang giúp mày.
Đáp án của cô rất rõ ràng, nhưng Nam Dạ Tước vẫn hỏi như vậy, anh muốn nghe chính miệng cô nói đáp án, có lẽ…
Có lẽ, cô còn không đến mức chịu không nổi chuyện này.
Dung Ân chống người dậy, ngón tay mãnh khảnh, như ngọc trắng, cô dùng sức
kéo ống tay áo Nam Dạ Tước, ” Thật xin lỗi, dù sao bây giờ con cũng
không còn, tôi bào đảm, sau này không bao giờ làm vậy nữa…”
KHóe mắt anh như dao nhọn, thân thể cao to không chút do dự, anh đứng lên,
dùng sức hất Dung Ân ra, đem cô ném đến bên kia giường, ” CÔ! Dung Ân…”
lời không nên nói nhất , vẫn chưa nói ra, anh đập vỡ chiếc đèn bàn, tức
giận bỏ đi.
Cửa phòng ngủ lần nữa bị dập muốn rơi ra, cô mạnh mẽ kiên trì chịu đựng, sau khi anh đi, hoàn toàn tan rã, nước mắt nơi đáy
mắt không còn kìm nén nổi, nghiêng người, trong miệng đã cắn môi muốn
bật máu.
Dù sao, bây giờ con cũng không còn nữa….
Lời
nói như vậy, nói ra khỏi miệng, cô dùng hết dũng khí cũng không đủ, hiện tại và người vẫn còn run rẩy, hai đầu gối Dung Ân đỡ lấy càm, co người
lại, lúc này mới khóc lớn thành tiếng.
Dưới lầu, nghe được tiếng khởi động xe, Dung Ân cắn ngón tay, đau nhức, nhưng vẫn không đau bằng vết thương trong lòng.
Mấy ngày liền, Nam Dạ Tước cũng không về qua một lần, Dung Ân mỗi ngày mặc
đồ ngủ ở trong phòng một mình, cô kêu Vương Linh xem sách nấu ăn học
cách nấu súp, thân thể của mình, phải chăm sóc thật tốt.
Mới đây đã sang năm mới rồi, Dung Ân mang dép đứng tên ban công, thời gian này
trước kia, cô sẽ ở bên cạnh mẹ, chỉ có hai người nhưng rất vui, nơi này, phòng ốc lớn hơn, nhưng lại không một chút ấm áp.
“Dung tiểu thư, ăn cơm tối.”
“Ừ.” Dung Ân đi vào phòng ngủ, kéo rèm 4 phía lại, ” Cô gọi điện thoại cho thiếu gia chưa?”
“Gọi rồi.” Vương Linh nhỏ nhẹ, “Anh ấy nói, anh ấy không về.”
“Vậy à.” Dung Ân theo cô xuống lầu, một bàn đầy đồ ăn, chỉ một mình cô, “Vương Linh sau này anh ấy không về, cô ăn cùng tôi đi.”
“Như vậy sao được, Dung tiểu thư, không có phép tắc này.”
“Phép tắc không phải là do người định sao, ngồi xuống đi.”
“Vậy, cảm ơn tiểu thư.”
Dung Ân bình dị gần gũi, Vương Linh chung đụng mấy ngày sớm đã biết, lúc ăn
cơm, thấy cô không nói lời nào, Vương Linh liền mở miệng, ” Dung tiểu
thư, tôi nhiều lần thấy chị thiết kế bản vẽ, chị học ngành thiết kế
sao?”
“Đúng vậy, đó là công việc của tôi.”
“Nhưng không phải chị không đi làm sao, hơn nữa cũng không phải là thiếu tiền mà?”
“Vương Linh, rất nhiều chuyện cô không hiểu, ăn cơm đi.” Dung Ân khẩu vị gần
đây khôi phục rất nhiều, cơm nước xong, Vương Linh đang dọn dẹp, Dung Ân gọi cô lên lầu.
“Dung tiểu thư, có gì sai bảo sao?”
Dung Ân mở tủ quần áo trong phòng ra, bên trong, nhiều loại trang phục của
nhiều nhãn hiệu rực rỡ muôn màu, đa số vẫn chưa tháo mạc, bất luận là áo lót hay áo khoác, cũng đầu là những nhãn hiệu xa xỉ, mở một ngăn tủ
khác, còn có rất nhiều giày, những thứ này đều do Nam Dạ Tước mua dực
trên size của cô.
“Oa!” Vương Linh ngạc nhiên, “Bình thường không thấy chị mặc những thứ này?”
Dung Ân cầm lên một chiếc áo khoác caro mới tinh, so trên người Vương Linh,
rất vừa vặn, lúc này mới đem bỏ vào trong túi, ” CÔ chọn thêm vài món
nữa nhé, giày có thể không vừa chân, bên kia có vài kiểu rất đẹp, cô
chọn mấy cái.”
“Cái này, cái này không được,” Vương Linh như cầm phải củ khoai nóng vội vàng đẩy về phía Dung Ân, ” Những y phục này đã
ngốn hết mấy tháng lương của tôi rồi, tôi không thể nhận được.”
“Cầm lấy đi, tôi không thể mặc nhiều như vậy được, ” Dung Ân kéo tủ đầu
giường ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền để vào tay Vương Linh, ” Đừng cự tuyệt, chuyện hôm đó, tôi phải cảm ơn cô. Những đồ này giờ
còn là của tôi, nếu để đó, ngời khác sẽ dùng thôi.”
“Chị…” Vương Linh ngẩng đầu, “Chị muốn đi sao? Đi đâu?”
“Về nhà.” Dung Ân nhớ tới nhà, khóe miệng liền mỉm cười hiếm hoi, cô cầm
máy tính bên cạnh đi đến ban công, những thứ này là vật ngoài thân, nếu
có thể đổi được một tiếng cười của người khác, cũng đáng.
Vương
Linh cũng không chọn nữa, có y phục Dung Ân cho cùng một sợi dây chuyền, cô đa rất vui vẻ hồi lâu miệng không khép được, Dung Ân không khỏi thổn thức, vì sao hạnh phúc, máy mắn của người khác, luôn đơn giản như vậy
có thể thỏa mãn được?
Công việc thuận buồ