
y cô có bao
nhiêu bản lãnh, lúc trước là anh không muốn truy cứu, lần này,
cô nhổ râu cọp, liền muốn đi như vậy sao?
Bùi lang không có ở lâu, ăn cơm xong liền đi, Dung Ân để lại đồ ăn cho mẹ, thu dọn sau đó vào bếp rửa.
Mẹ Dung thật ra không có ngủ, lăn qua lộn lại, chỉ cảm thấy thời
gian gần đây đều mơ một giấc mơ giống nhau, bà ngồi lên xe lăn đi
tới phòng bếp, nơi này không thể so với ngôi nhà nhỏ kia, trong
phòng bếp có thể chứa rất nhiều người.
“Mẹ? Người đã dậy.” Dung Ân xoay người, chân liền đụng phải phía sau xe lăn.
Cô đẩy mẹ đến trước bàn ăn, ” Ăn cơm đi, đồ ăn có chút nguội mất, con đi hâm lại cho mẹ.”
Mẹ Dung kéo tay con gái, mặt Dung Ân trước sau đều hướng nơi khác,
cô trốn tránh một ngày, nhưng sự tình sẽ không tự mình đi tới, vẫn cần giải thích đầy đủ.
” Ân Ân, người đàn ông vừa nãy là ai?”
“Mẹ.” Cô ngồi xổm xuống, vốn định bình tĩnh hòa nhã nói chuyện, nhìn
thấy cặp mắt đầy từ ái của mẹ, những lời giải thích đều
kẹt tại cổ họng, không thể đi lên, lâm vào thế bí, ” Anh ta là
muốn vươn tay ra giúp chúng ta, mẹm còn không còn đường khác để đi, chỉ có thể mang theo mẹ trốn đi.”
Mẹ Dung ôm Dung Ân
trước ngực, một tay khẽ vuốt đầu cô mấy cái, bà cúi người
xuống, càm cố hết sức tựa vào đỉnh đầu Dung Ân , ” Ân Ân đi đâu, mẹ liền ở đó, chúng ta không có thù oán với ai, rốt cục là
người nào muốn đem cúng ta ép đến đường cùng?”
“Mẹ,
chỉ cần có mẹ bên cạnh, con liền thỏa mãn, con biết con còn
có người đau, còn có người yêu, còn còn có một mái nhà.” Dung Ân dùng sức ôm eo mẹ, dưới ánh trăng trong trẻo, hình ảnh gắn
bó kề cận đầy trân quý.
Phía chân trời, trăng sáng giống
như là vòng tròn giắt trên bầu trời, ánh chiều tà chiếu rọi, lại
cứ có một vệt diễm hồng sắc ráng màu kề bên, đem bóng đêm yên lành nhuộm thành màu máu mông lung như sương.
Dung Ân đem
thức ăn cho vào lò vi sóng hâm xong, mẹ Dung liền ăn tối, ” Ân Ân, Việt đâu rồi, nó biết con ở đây không?”
“Mẹ, ” Cô cố
gắng trấn tỉnh giọng nói, trên thực tế, sau cơn đau, cũng không
khắc sâu giống cô tưởng tượng , chẳng lẽ đúng như lời Nam Dạ
Tước, cô yêu Diêm Việt, không đến tận xương tủy? ” Con cùng Việt
là không thể, anh ta có của sống của anh ta.”
Mẹ Dung tựa hồ khẽ thở dài , “Được rồi, chuyện như vậy cũng là con tự mình làm chủ, có thể từ bỏ được chính là tốt nhất.”
Cô gần như điên lên yêu cầu, duy nhất.
Nhưng bọn họ lại không thể cho được đối phương.
“Mẹ, ở nơi này, mẹ có quen không?”
Trên mặt giường lớn, đệm chăn ra giường cũng mới tinh, Dung Ân co lại
bên mẹ, cô giống như lúc còn bé rúc thành một cục, chỉ là
không gối lên vai mẹ, sợ tay bà không chịu nổi, Dung Ân tựa vào
phía dưới nách, ” Mẹ, con ngủ cùng mẹ được không?”
“Được, có Ân Ân bên cạnh, mẹ có ngủ ngoài trời cũng vui mừng.
TRong hốc mắt cô ấm áp, lộ ra ý nghĩ chua xót, ” Mẹ, thật xin lỗi, khiến người cùng con trốn đông trốn tây, có nhà cũng không thể quay về.”
“Đứa trẻ ngốc này, nhà của mẹ chính là con, Ân Ân ở đâu, nhà của mẹ ở đó.”
Dung Ân ôm chặt mẹ, cửa ải này, cô không biết có trốn thoát không,
nhưng Bùi Lang nói rất đúng! Không thử, làm sao biết được.
Cuộc sống ở đâyrất đơn điệu, ngày thứ hai, Dung Ân đi mua cái điện
thoại mới, cô đẩy mẹ tản bộ ở tiểu khu, nhà hạ, sẽ xem phim,
đi dạo siêu thị một chút.
Công việc bên kia của Thẩm
Mặc, đợi sau khi dàn xếp tốt, cô vẫn có thể quay lại, chỗ yên
thân tạm thời này, ngoài Bùi Lang, không ai biết. Dung Ân cảm thấy hiện tại mỗi ngày cũng trôi qua rất yên tĩnh, cô cũng không cảm thấy
nhàm chán, vừa lúc nhân cơ hội này ở bên mẹ nhiều một chút.
Bên kia Nam Dạ Tước, đã hận không thể đào xới cả thành phố Bạch Sa lên, nhưng lần này, cô hoàn toàn biến mất, anh thậm chí sai xã hội đen, ngoài sáng bí mật, hai nhóm người lùng sục khắp nơi
tìm kiếm.
Hạ Phi Vũ tới Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước thường hay quên đồ, cô mở cửa, Vương Linh đang dọn dẹp phòng khách,
nhìn thấy cô, ngẩn người, “Hạ tiểu thư.”
“Ừ, tổng tài kêu tôi đến lấy vài thứ.”
Hạ Phi Vũ cố tình giơ giơ cái chìa khóa giắt ở đầu ngón tay,
phảng phất mùi vị nữ chủ nhân, Vương Linh cũng không phải là
thích cô, so sánh với Dung Ân thong dong bình tĩnh, cô gái như
vậy, kỳ thật trong xương cốt quá mức đường hoàng.
Cô
theo cầu thang xoắn đi lên, một màn một cảnh nơi này, cô tất
nhiên là quen thuộc, Hạ Phi Vũ khẽ vuốt bàn tay trên lan can, trên mặt tường đen trắng giao nhau, treo những bức danh họa Italy, cô
cũng không đến thư phòng trước, mà là đẩy cửa phòng ngủ ra,
khóe miệng cong lên sau khi