Old school Swatch Watches
Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321652

Bình chọn: 8.00/10/165 lượt.

i Cao Dương đang cười thật dịu dàng kia.―Thiên Hồng, sau này có vấn đề gì phải trực tiếp đến hỏi anh, không cho phép lại một mìnhkhổ sở ở nơi nào đó, biết không? Kéo lại áo giúp cô, cài lại cúc áo, anh cố gắng không chú ýtới cảnh xuân dưới cổ áo vừa bị chính tay mình kéo căng ra của cô gái nhỏ này.Chỉ vì hiện tại, thời gian, địa điểm, tất cả đều không thích hợp.―Dạ. Uông Thiên Hồng ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn dật của anh, càng nhìn, càng nhìn,cô thật muốn biết vì sao bộ dáng mê người của Cao đại ca cô có nhìn nhiều thế nào cũngkhông chán? Vì sao giọng nói, nụ cười, cử chỉ của anh lại luôn mê người như thế chứ?Còn có môi của Cao đại ca nữa, ấm ấm ráp ráp, nhưng lại không giống như cá tính dịu dàngcủa chủ nhân, ngược lại có vẻ cực kỳ bá đạo, đối với môi của cô thì vừa mút vừa cắn, chỉnghĩ thôi cũng làm cho cô sắp không thở nổi.―Thiên Hồng, anh thật sự rất đói, rốt cuộc em có muốn chuẩn bị bữa trưa hay không a?

―Ầm một tiếng, Uông Thiên Hồng và bộ mặt sắp bị thiêu cháy vội vàng trốn vào phòng bếp,bắt đầu lách cách lộc cộc động thủ‘.Khi tầm mắt đong đầy ôn nhu rời khỏi hình bóng đang bận rộn kia, chuyển hướng đến túi tiệnlợi đặt trên bàn cơm, nhất thời tràn ngập lửa giận.Cái thằng Cao Khoát được việc thì không thấy mà hỏng việc thì có thừa kia nhất định là rấtngứa da, thiếu người đánh, ngang nhiên tự tiện xử lý mọi việc, thay anh quyết định lung tung,hại Thiên Hồng mấy ngày này vô cùng khó chịu, sổ sách này anh nhất định phải tính với tênđần kia thật cẩn thận thật cẩn thận mới được!☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆Lại là một ngày nắng đẹp, Uông Thiên Hồng mang theo nụ cười vui vẻ đi vào tòa nhà quenthuộc, mang theo tâm tình thật tốt đi thang máy tới tầng trệt quen thuộc.Lúc đi qua quầy lễ tân, cũng giống như trước kia, cô chào người ngồi ở bên trong.―Chị Uông! Cô gái như là hoảng sợ, đồ ăn vừa mới nhận trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống.Chị Uông không xuất hiện mấy ngày nay, cô còn tưởng là ông chủ thật sự cự tuyệt ý tốt củachị ấy, thế là còn cao hứng động viên cổ vũ chị Kim Linh nữa chứ.Sao biết hôm nay chị Uông lại xuất hiện chứ!Thảm rồi, chị Kim Linh cũng chuẩn bị cơm trưa cho sếp, hai hộp cơm cho một người, có thểnuốt trôi sao?―Buổi trưa tốt lành. Uông Thiên Hồng không chú ý tới khác thường của cô, vẫn đi thẳng vào.Cô gái kia còn chưa kịp hoàn hồn, một cánh người nháy mắt vòng qua quầy, đẩy Uông ThiênHồng đang đứng phía trước ra vọt vào văn phòng.―Các người thật là một lũ luật sư vô dụng, mau trả phí trị liệu cho con tôi! Một người trungniên hói đầu đứng trong văn phòng lớn tiếng ồn ào.―Bác à bác bình tĩnh một chút, có việc gì cần hỗ trợ có thể chậm rãi nói! Sinh viên vừa họcvừa làm La Chí Lăng đứng ra nói — những người như thế này đều do cậu xử lí, với bản lĩnhcứ gặp qua người nào là không quên của mình, hẳn là đã đoán ra lí do người này đến đây.―Mắt tôi chính là bị mù, nới có thể nhờ vả những tên luật sư máu lạnh các người, tôi lại chậmrãi nói, chẳng phải càng cho các người kéo dài nhiều thời gian sao? Tôi mặc kệ! Hôm nay cácngười không cho tôi một cái công bằng, tôi sẽ đi báo cho nhật báo Thuỷ Quả nghe các contrùng hút máu như các người hút của ta bao nhiêu phí luật sư, thế là chỉ có thể tranh thủ chođứa con bảo bối của tôi còn đang nằm viện có ngần ấy tiền bồi thường! Tôi muốn xem cácngười về sau còn có thể làm ăn được không!―Chúng tôi chỉ lấy của bác năm nghìn, lại giúp bác tranh thủ năm vạn, thấy thế nào cũng thấybác thu có vẻ nhiều nha! La Chí Lăng lấy hai tay tính tính, tính thế nào cũng thấy ông bácđầu hói này lãi lớn.―Cậu nói cái gì! Ông bác đầu hói hung hăng lườm lườm.

―Tôi chưa nói gì sai, con của bác là vì vừa lái xe vừa ngắm Tây Thi, cho nên mới đâm vàođống sắt thép của công trường đang thi công, kết quả thép phía trên rơi xuống, bác lấy đượcnăm vạn phí bồi thường đã tính là không tệ rồi. Mà cone của bác chỉ là trật thắt lưng một chút,nằm viện hai ba ngày là có thể xuất viện!Ông bác hói đầu bị nói cho không thể phản bác lời nào.Đây là lí do vì sao mọi người phái sinh viện vừ học vừa làm đi ứng phó vô lại ―muốn đòi nợkiểu này, bởi vì những người này hơn một nữa đã bị tức chết.Tiếng người ồn ào, cái đầu nhỏ nhắn của Uông Thiên Hồng chí có thể đứng ngoài vòng ngườiquan sát động tĩnh bên trong.―Cậu cậu cậu…… cậu nói hươu nói vượn, rõ ràng dàn thép không được buộc chắc, là thiếusót của công trường, vốn nên bồi thường cho nhà tôi mấy chục vạn, không phải là lỗi của contôi!―Những lời này là chính miệng con bác nói cho tôi biết, chẳng lẽ còn giả sao? Cậu sinh viênnày với con của ông bác đầu hói không hiểu thế nào mà vừa gặp như đã thân từ lâu, bởi vìđầu thích ngắm những cô em xinh đẹp, cho nên con của ông bác này mới không cẩn thận kểhết toàn bộ mọi việc.Thằng nghiệt tử làm tổn thọ người khác này! Ông bác đầu hói trong lòng thầm rủa.―Thì ra rõ ràng là lỗi của con mình, còn muốn vu cho người khác, cầm tiền còn không biếtchừng mực, thật là lòng tham không đáy! Những người cầm cơm hộp vây xem bắt đầu khekhẽ nói nhỏ.Ông bác đầu hói cảm thấy tình huống bất lợi, đành xuất ra chiêu cuối cùng – chơi xấu! ―Tôikhông cần biết