
hiên cứu đến từ Bắc Kinh.
Nghe nói người nọ có chút lai lịch,
cụ thể như thế nào thì không ai biết. Nhưng nhìn mấy vị mới tới trước
mặt đây, phù hiệu đeo trên tay lại là đại đội đặc chiến số 0 của quân
đoàn 38, tinh anh của đội đặc chủng tiếng tăm lừng lẫy.
Uông
Thanh Mạch nhìn chằm chằm màn hình giám thị, gởi về hình ảnh của chiếc
du thuyền khổng lồ, Ʊlê.quý.đônƱ căn bản là không thể nào xác định được
vị trí chính xác của An An.
Uông Thanh Mạch trầm tư một lát, đột
nhiên mở miệng: “Trên người An An có EIP, máy theo dõi mới nhất, sử dụng hệ thống máy khuếch đại công suất V, cùng với hệ thống H, đi vào trình
tự KY, tiến hành theo dõi, các người thử xem.”
Đây chính là máy
theo dõi mới nhất, còn chưa đưa vào thực tiễn, cho nên mọi người không
hề nghĩ tới trên người An An đã sớm có vật này.
Máy định vị tân tiến.
Sau vào phút lục soát, rốt cuộc vị trí của An An cũng được xác định: “Tìm được vị trí! Đang ở khoang thuyền, tầng cuối cùng”
Như vậy thì dễ xử lý, tầng cuối cùng, chúng ta có thể nhảy từ trên máy bay
xuống. Đội viên đội đặc chiến sẽ lặn dưới đáy thuyền, xâm nhập từ đó,
như vậy có thể cướu người ra.
Đột nhiên, một nhân viên kiểm tra báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, thuyền đã sắp tiếp cận Đá Đông rồi, không còn nhiều thời gian.”
“Làm phiền chú chuẩn bị cho tụi cháu ba mươi mốt bộ đồ lặn, phải nhanh!”
Uông Thanh Mạch quay đầu nhìn Thiếu tướng Vương Ngôn Kính nói.
“Được!”
Đã có một tiểu đoàn hải quân đang đợi lệnh bên ngoài sở chỉ huy. Sau khi
nhận được trang phục, Uông Thanh Mạch bắt đầu quá trình giao gió nhiệm
vụ.
Uông Thanh Mạch
cầm bộ đồ lặn, tính tròng vào người, nhưng bị Dương Tử chặn lại: “Nham
Tử, mặc dù cậu là thủ trưởng, nhưng vẫn là anh em! Hiện giờ cậu nên ở
đây trấn thủ, tôi sẽ mang An An an toàn trở về!”
Uông Thanh Mạch
biết mình nóng lòng cũng vô dụng thôi, nhưng làm sao anh có thể trấn thủ bộ chỉ huy đây? Anh hận không thể có cánh để lập tức bay đi: “Đừng nói
nữa, tôi nhất định phải đi.”
Quách Vĩ Minh tuy thông cảm cho Uông Thanh Mạch, nhưng là quân trưởng, tự mình thi hành nhiệm vụ thì không
thể nào nói nổi. Để cho quân đoàn 38 thi hành nhiệm vụ cứu viện đã là
chuyện chưa từng xảy ra từ trước tới nay rồi.
“Nghe tôi nói một
câu đi, cậu nên ở lại! Cậu nên tin tưởng chiến sĩ của mình sẽ mang lại
cho cậu một đáp án thỏa mãn cho bài thi này.
Tuy rằng Uông Thanh
Mạch không hề nghĩ tới chuyện ở lại, nhưng Thượng tướng Quách Vĩ Minh đã lên tiếng, anh không thể nào mắt ngơ tai điếc. Vương Ngôn Kính vỗ vỗ
vai Uông Thanh Mạch: “Tin tưởng người của ông ấy, tin tưởng người của
anh, còn phải tin tưởng An An nữa!”
Bàn tay đang nắm chặt của
Uông Thanh Mạch dần dần buông ra, đồ lặn bị Lâm Tiếu đoạt lại. Trước đó
Dương Tử đã tra xét vị trí cụ thể, đợi mọi người mặc quần áo xong, dẫn
ba mươi đội viên đặc chiến tinh anh lên máy bay.
Nửa giờ sau, máy bay trực thăng đã bay tới vùng biển chỉ định. Ở trên máy bay, Dương Tử
đã nhấn mạnh tầm quan trọng của sự việc, cũng như con tin bị bắt cóc
chính là An An và người phi công nổi danh.
Tuy có người chưa từng gặp qua An An, nhưng họ biết đó là vợ của thủ trưởng, tất cả đều phải cẩn trọng, mài dao cho thật bén!
Ở độ cao khoảng mười thước, Dương Tử xông pha đi đầu, nhảy xuống nước lặn trước. Sau đó từng người một thay phiên nhau nhảy xuống, Lâm Tiếu đi
sau cùng.
Nhưng tình huống có sự thay đổi, thuyền đang chạy qua
phía Tây của đảo Nam Hải, hai trực thăng bám theo kêu gọi đầu hàng
truyền đến tai của đội đặc chiến số 0 của quân đoàn 38. Dương Tử nóng
lòng, ra sức bơi nhanh hơn, nhưng dù sao tốc độ trong nước có giới hạn,
bọn họ vẫn còn ở vòng ngoài khoảng một ngàn thước, nước xa không cứu
được lửa gần.
Về mặt quân đội, không thể nổ súng, vì muốn bảo
toàn tín mạng của con tin, đây là một lựa chọn lưỡng nan. Nhưng nếu như
không nổ súng thì chỉ còn ngồi nhìn bọn họ chạy thoát dưới mắt mình.
Dương Tử ra sức bơi về phía trước, cuối cùng cũng tới gần du thuyền. Mười
phương bốn phía đều có người canh gác chặt chẽ, không dễ công phá.
Lúc này đã làm đêm khuya, trên biển tối mờ mịt. Dương Tử ló đầu từ trong
nước lên, ra hiệu cho mọi người ở xung quanh. Nhận được dấu hiệu phản
ứng của mọi người, Dương Tử đưa tay ra hiệu mệnh lệnh, phóng người lên,
bám lấy mạn thuyền, giơ tay chém xuống, giải quyết mục tiêu trong nháy
mắt. Dương Tử liếc trái liếc phải một cái, tốt tốt, toàn bộ đã được giải quyết xong.
Mọi người phân công hành động, Dương Tử phụ trách
dẫn đội cứu người, Lâm Tiếu phụ trách giải quyết bọn khủng bố, khống chế khoang điều khiển.
Trong tay Dương Tử có máy định vị, theo
phương hướng tránh thoát phòng vệ, lần tới vị trí của An An một cách
chính xác. Lúc này không thể sử dụng súng, chỉ có thể dùng dao làm vũ
khí, áp dụng phương thức cận chiến.
Dọc theo đường đi, anh giải
quyết êm đẹp hết mấy tên. Đến gần cửa, máy định vị xác định đúng vị trí, Dương Tử thấy hai người ở ngưỡng cửa, rút dao từ trong người ra, hai
tay phóng tới, cả hai đều mất mạng. Giải quyết xong hai người ở ngoài
cửa, Dương Tử cong l