
tới căn phòng của Hỉ Nhi nằm ngã vô lực xuống giường lòng tràn đầy hối hận
Sai, sai, sai, cũng là lỗi của cô! Là cô đích thân hủy diệt hạnh phúc của mình -- Lê Nhi không ngừng chỉ trích mình ngu xuẩn. Nhưng trong nội tâm cô hiểu, đau đớn lớn nhất là làm tổn thương Nham Hổ!
Đối với sự kiêu ngạo của nam nhân mà nói hắn sẽ luôn tin tưởng người mà hắn yêu.Nhưng cô lại đem sự trân trọng đó đập vỡ…
Trời dần chuyển tối cô vẫn chưa bật đèn, nước mắt rơi trong bóng tối, sự hối hặn sâu tận tâm can. Không biết qua bao lâu, trong ánh trăng mờ dường như nghe được có tiếng người mở cửa, nhưng Lê Nhi vẫn không nhúc nhích, cô cũng thấy mình chảng còn sức nữa.
- Chị cả, nhà hàng kia thật ngon, trưa mai chúng ta lại đến đó nhé. Giọng nói Hỉ nhi ngọt ngào truyền vào trong tai. Không hiểu cô bé làm nũng gì…
- Thật là, chị hai không biệt tăm. Bớt đi 1 người, chị hãy bồi bổ cho em, sắp tới kì thi rồi. Sôi nổi chạy vào, sau đó Hỉ nhi đem cửa phòng mở ra, cái tay ở trong bóng tối tìm công tắc đèn điện.
- Oa a -- đèn sáng ngời, nhưng Hỉ nhi ngay sau đó hoảng sợ tiếng thét chói tai.
- Hỉ nhi? Băng Nhi nghe tiếng, sợ là kẻ trộm tới, thuận tai cầm cây chổi tự vệ, lao đến .Lúc này Hỉ nhi cũng đã định tâm, thấy Lê Nhi đang nằm ở trên giường
- Chị hai? Thì ra là chị, sao lại đột xuất về, lại không để đèn, dọa em… Hỉ nhi bĩu môi, nhìn Băng Nhi tố cáo
- Lê Nhi? Em không phải ngày hôm qua mới trở về, nói còn muốn ở bên ngoài bận rộn một chút, làm sao đột nhiên trở lại? Băng Nhi để xuống cây chổi, nhìn Lê Nhi nghi ngờ.
Lê Nhi giữ vững động tác, cũng không nhúc nhích, dường như không nghe thấy lời Băng Nhi nói có ý gì.Có thể hù dọa kẻ lớn mật như Hỉ Nhi theo lý thuyết là chuyện thú vị, nhưng cô chẳng có tâm trạng mà cười
Nhìn bộ dạng Lê Nhi dường như có vấn đề, Băng Nhi ngồi vào bên giường.
Lê Nhi? Em ngủ quên? Hay là thân thể không thoải mái?
Nghe chị cả hỏi tới, Lê Nhi rúc vào trong gối, không nói 1 lời.
Đang thay quần áo, Hỉ nhi phát hiện tình trạng khác thường, nhìn về hướng giường Lê Nhi
- Chị hai? Chị bệnh sao?
Lê Nhi từ từ đưa mặt ra, cô khóc nhiều quá làm 2 mắt sưng húp đỏ lên, là Băng Nhi và Hỉ Nhi hoảng
Ông trời của ta ! Làm sao khóc thành như vậy? Hỉ nhi lắp bắp hỏi:
Sẽ không phải là bị người khó dễ sao?
Băng Nhi trừng nhìn em út một cái, nhưng ngay sau đó ôn nhu ôm lấy Lê Nhi
Xảy ra chuyện gì ? Nói cho chị , nghe xem chị có thể giúp gì cho em ?
Chị…Giọng nói này như làm Lê Nhi cảm thấy mùa đông lại có nắng ấm không nhịn được khóc thành tiếng. Đem sự việc xảy ra nói cho chị.Nhưng không nói cô và Nham Hổ đã có quan hệ khác thường
Nham Hổ? Em ở tỏng nàh hắn, gạt chị nói đi phỏng vấn ? Băng Nhi nghe nhíu mày
Trực giác chị đang ép hỏi, có hay không cùng cái kia nam nhân có quan hệ, nhưng cô vẫn là nhịn xuống. Bởi vì bây giờ không thích hợp trách cứ em gái đnag bị thương.
Không có… Lê Nhi lắc đầu phủ nhận
Đúng là em đi phỏng vấn, chỉ là em lại thích hắn thôi
Lấy tay lau đi nước mắt em gái, Băng Nhi nói:
- Rời đi cũng tốt, hắn trách em chứng tỏ hắn không coi trọng em, không đáng cho em đau khổ
- Không! Hắn là nam nhân tốt, chỉ là chính em không biết quý trọng, mới làm tổn thương hắn, cũng làm bị thương mình. Lê Nhi khóc thay hắn biện hộ.
- Chị đúng là đại ngu xuẩn? Lại còn Ba xã trưởng đúng là cái loại lừa gạt, chị lại dễ tin người nên mắc mưu
Hỉ Nhi lời nói như đổ thêm dầu vào lửa, làm Lê Nhi xấu hổ không dứt, khóc nữa
Em im ngay, nói linh tinh! Băng Nhi nghiêm nghị trách cứ, Hỉ Nhi biết điều im lặng
Không sai! Em đúng là kẻ chẳng có đầu óc, lại đi ganh tỵ mới tin lời nói của y
Chị rất yêu hắn ? Hỉ Nhi không nhịn được lại nói tiếp
Chị xin lỗi biết đâu hắn sẽ tha thứ cho chị, hãy xin lỗi hắn 1 lần nữa
Không! Sẽ không. Hắn là một nam nhân kiêu ngạo, sẽ không tiếp nhận nữ nhân phản bội hắn. Vẻ mặt cô đơn hiện ra trên mặt Lê Nhi.
Lại còn về phần biên tập Ba quẻ tuần san kia, âm mưu bắt cóc đe dọa là loại không lương thiện, nếu em ở đó làm việc lâu sẽ không phải chuyện hay. Băng Nhi mở miệng khuyên
Nhưng là La Nhạc Nhi ở trên tay bọn họ, không biết xảy ra việc gì không ? Nhớ tới La Nhạc Nhi vô tội , Lê Nhi vẫn là cảm thấy hết sức áy náy.
Nếu có thể cứu được em ấy ta mới không bị lương tâm cắn rứt
Hỉ nhi hét lớn:
- Trời ạ! Chị cũng không cần quản nhiều như vậy. Nham Hổ không phải là người rất lợi hại sao? Hắn sẽ cứu được thôi, chị đúng là …
- Nhưng là... Lê Nhi vẫn là cảm thấy bất an.
- Đừng nhưng là nữa , em nghỉ ngơi thật tốt, những việc khác sau này hãy nói.Băng Nhi cắt đứt lời Lê nhi, ôn hòa nhưng kiên định đem chăn bông kéo lên.
- Vâng ! Lê Nhi 2 mắt nhắm lại, ngủ tiếp
Băng Nhi làm ám hiệu kêu Hỉ nhi đến một bên nói chuyện.
- Em coi chừng chị hai giúp chị, đừng cho nó ra ngoài sợ nó sẽ gây chuyện
- Không thành vấn đề! Em vốn là dự tính muốn thức đêm học, nhất định sẽ coi trừng chị . Hỉ nhi lòng tin tràn đầy vỗ ngực bảo đảm. Hỉ nhi dám cam đoan, Băng Nhi cũng an tâm nhiều.
Quay đầu nhìn về phía giường, Băng Nhi âm thầm mong cha mẹ phù hộ , hy vọng n