
bỗng nhớ tới nhiều năm trước.
Hà Tranh nhìn sang theo ánh mắt anh, thấy Trình Ca, nói: “Nói ra cũng lạ, Cáo Đen định ở ẩn, sao xuống tay giết một người phụ nữ không có liên quan gì chứ?”
Bành Dã quay đầu lại.
Anh nhìn mặt trời chiều xa xa, nheo mắt lại, nói: “Ý trời.”
**
“Em tên gì?”
“Trình Ca.”
“Em là ai?”
“Em là nhiếp ảnh gia, Trình Ca.”
Bành Dã và Hà Tranh ngồi trên đống cỏ khô một lúc, Thạch Đầu ở trong bếp gọi Hà Tranh. Hà Tranh phủi cỏ trên mông, nhìn Bành Dã: “Đi không?”
Bành Dã nói: “Em ngồi thêm chút nữa.”
Hà Tranh lại vỗ vỗ vai anh, trượt xuống đống cỏ.
Bành Dã ngậm thuốc trong miệng, lấy điện thoại di động ra, không phải điện thoại thông minh, lên mạng nhấn nút phải nhấn cả buổi, cuối cùng nhập “Trình Ca”, tìm kiếm.
Tín hiệu không tốt, thanh tiến độ đi chậm chạp.
Bành Dã hút xong một điếu thuốc, mới miễn cưỡng hiện ra trang web. Anh nhìn từng cái một.
Dưới đống cỏ khô có tiếng bước chân, Bành Dã quay đầu, nhìn thấy làn váy thêu hoa màu xanh đậm của Trình Ca.
Trình Ca đi tới đống cỏ khô, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt nhàn nhạt: “Trên đó thấy được mặt trời không?”
Bành Dã nhìn nóc nhà, núi và mặt trời chiều nơi xa, nói: “Thấy được.”
Thế là Trình Ca leo lên đống cỏ khô, cô mặc váy, bất tiện.
Bành Dã ở bên cạnh quan sát một lúc, ném tàn thuốc ra xa, cúi người xuống, xách hai cánh tay cô, dễ dàng nâng cô lên.
Trình Ca nhíu mày, nói: “Không cần anh giúp.”
Bành Dã hơi buông tay, Trình Ca tuột xuống đất, trên đầu còn dính mấy cọng cỏ.
Anh nói: “Vậy cô chờ ở dưới đi.”
Một con gà mái cục cục tác đi qua bên chân Trình Ca, mổ một hạt thóc bên chân cô, chuồn mất.
Trình Ca nhìn con gà một hồi, nói: “Thạch Đầu bảo tôi tới hỏi anh, thêm mấy phòng?”
Bành Dã nói: “Không cần thêm.”
Trình Ca ngẩng đầu nhìn anh.
Bành Dã nói: “Anh Tư ngủ ngáy, Mười Sáu cũng vậy, hai người họ chung một phòng.”
Trình Ca “ờ” một tiếng, nhấc chân đi, ngoài miệng nói thêm một câu: “Anh ở với A Hòe.”
Bành Dã im lặng nhìn gương mặt cô chằm chằm, một lúc sau, nở nụ cười, nói: “Cô trái lại hiểu chuyện.”
Trình Ca không nói gì, xoay người đi.
Bành Dã gọi cô: “Trình Ca.”
Trình Ca lại dừng lại: “Làm gì?”
Bành Dã hỏi: “Cô có thể có một lúc không làm như thế không, chỉ một lúc?”
Trình Ca lạnh nhạt lườm anh một cái, xoay người định đi.
Bành Dã nói: “Lát nữa để A Hòe ở một phòng với cô.”
Trình Ca nói: “Tôi ngủ đá người khác.”
Bành Dã nói: “Cô còn có tật xấu này à?”
Trình Ca nói: “Tôi có nhiều tật xấu lắm.”
Bành Dã cười thành tiếng: “Đây đúng là lời thật.”
Trình Ca: “…”
Cô đứng tại chỗ vài giây, lại quay về bên cạnh đống cỏ khô. Cô dựa bên cạnh nhìn bức tường xám xịt ngoài sân, hỏi: “Trước đây Hà Tranh là người trong đội các anh?”
Phía trên đỉnh đầu, anh đáp: “Đúng vậy.”
Cô ngẩng đầu quay lại, hỏi: “Tại sao anh ấy không làm nữa?”
Bành Dã liếm môi, suy xét một lát, nói: “Anh ấy làm một mình.”
Trình Ca nói: “Ý là anh ấy họp thành đội riêng?”
Bành Dã nói: “Đúng.”
Trình Ca hỏi: “Tại sao?”
Bành Dã kéo khóe miệng, không trả lời.
Trình Ca hỏi: “Anh ấy lấy vũ khí ở đâu?”
Bành Dã nói: “Tự tìm.”
Trình Ca nói: “Như thế không hợp pháp.”
Bành Dã nói: “Cho nên rất nhiều lúc anh ấy chỉ cung cấp manh mối và tin tức.”
Trình Ca cụp mắt.
Bành Dã cúi đầu, chỉ thấy được viên hổ phách và san hô trên đầu cô. Anh đang nghịch cỏ, mấy cọng rơm trên tay thắt thành vòng, anh rón rén để vòng cỏ lên đầu cô.
Trình Ca nhận ra được gì đó, nhíu mày quay đầu lại, nắm cỏ dại trên đống cỏ, chưa cảm giác trên đầu có khác thường.
Bành Dã hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Trình Ca nói: “Tôi đang suy nghĩ chụp ảnh cho Hà Tranh, đến lúc đó, hình ảnh tin tức xếp chung với mấy anh.”
Bành Dã nở nụ cười, vốn định giễu cô “chụp loại ảnh nào”, ngẫm lại vẫn thôi.
Trình Ca nhìn anh chằm chằm: “Anh cười cái gì?”
Bành Dã nói: “Không cười gì cả.”
Ánh mắt Trình Ca hiểu rõ, trong sân lại truyền đến tiếng bước chân, lần này là A Hòe.
Trình Ca nhìn cô ấy một cái, không nói gì, đứng lên từ trên đống cỏ, đi, lướt qua vai cô ấy.
Bành Dã ngồi trên đống cỏ khô rất cao, cũng không nói gì.
A Hòe cười mỉm, nói: “Anh Dã, anh Thạch Đầu kêu ăn cơm.”
“Được.” Bành Dã trượt xuống đống cỏ.
**
Vào bếp, mọi người ngồi xuống ăn cơm, trên đầu Trình Ca còn đội mấy cọng cỏ, Bành Dã thấy buồn cười.
Trình Ca tưởng anh đang cười với A Hòe bên cạnh, không đáp lại anh.
Một mình Trình Ca cầm muỗng ăn cơm.
Thạch Đầu thấy, nói: “Trình Ca, cái muỗng của cô tốt hơn cái tôi làm nhiều. Ban ngày cái muỗng đó hại cô không ăn no, cô ăn nhiều một chút nha.”
Trình Ca gật đầu.
Ni Mã khẩy cơm, nhìn Trình Ca.
Trình Ca nói: “Không ăn cơm cho đàng hoàng, nhìn gì mà nhìn?”
Ni Mã nói: “Chị Ca, cái muỗng này đẹp thật, mua ở đâu vậy, lần sau em mua hộ cho Mạch Đóa một cái.”
Trình Ca cũng không ngẩng đầu lên: “Bành Dã đưa.”
Mấy ánh mắt nhìn về phía Bành Dã, Bành Dã không giải thích, gắp đồ ăn ăn cơm.
Trình Ca nói: “Anh ta nói rất tiện, cậu kêu anh ta bán sỉ một tá, đưa một người hai cái.”
Ni Mã nhỏ giọng “ờ”.
A Hòe nhìn Trình Ca, nhìn Bành Dã, hai người không trao đổi ánh mắt. Cô ấy lại nhìn