XtGem Forum catalog
Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328132

Bình chọn: 8.00/10/813 lượt.

nóng nảy, nhất định phải dừng lại.

“Thay thuốc.” Anh dùng sức nắm tay cô.

Cô rốt cuộc thả chậm tốc độ xe, dừng lại.

Đèn xe tỏa ra một đường ánh sáng trên cánh đồng hoang, muỗi và côn trùng đang bay.

Cô cứng ngắc rất lâu, mới nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, sau khi lái xe thời gian dài, người hơi mệt. Sau khi dừng xe, sự ngạo mạn nóng nảy trên người cô cũng từ từ dập xuống một chút.

Bành Dã ra ghế sau lấy thuốc, thuốc thang không có cách nào sắc, đưa thuốc viên cho cô, nhưng phát hiện không có nước. Tìm trên xe cả buổi, chỉ tìm được một chai nước suối không biết là Thạch Đầu hay Ni Mã đã uống, còn lại một nửa.

Trình Ca nói: “Cứ cái đó đi.”

Bành Dã mở nắp chai, định đưa cho Trình Ca, cô không nhận, ngẩng đầu lên, hé miệng.

Bành Dã dừng một chút, chồm người sang, miệng chai đặt trên miệng cô, nước chảy vào miệng cô.

Môi cô màu hồng, anh biết nó có bao nhiêu mềm mại, tay anh khẽ run.

Cô há miệng uống nước, mắt cụp xuống nhìn anh, thẳng tắp và yên lặng. Anh lấy lại chai nước, Trình Ca nhét thuốc vào miệng, ngửa cổ một cái nuốt xuống.

Ánh mắt vẫn cố định trên mặt Bành Dã, hỏi: “Vừa rồi anh run cái gì?”

Bành Dã vặn nắp chai, không để ý tới cô.

Trình Ca: “Hỏi anh đó.”

“Không có run, tay hơi mỏi.”

“Anh cũng đâu lái xe, mỏi tay cái gì?”

“…”

Bành Dã nhìn cô một cái, cô là một người lớn, nói chuyện lại thích hỏi tận gốc rễ vấn đề giống như con nít, ép người ta không thể lui được nữa.

Bành Dã nói: “Thay thuốc!”

Trình Ca dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt liếc nhìn anh. Không cần mở miệng, Bành Dã hiểu ý cô.

“Vết thương của cô bên vai trái, không thuận tay, đổi chỗ.” Bành Dã nói.

Trình Ca ngồi sang ghế phụ lái.

Bành Dã lấn người qua, cởi áo khoác cô ra.

Trình Ca cụp mắt nhìn tay anh chằm chằm, thấy anh cởi áo khoác mình ra từng chút một, cô từ từ đốt cháy tinh thần.

Cánh đồng hoang yên tĩnh và huyền bí, trong đêm tối lớn như thế chỉ có hai người họ.

Bành Dã đắp thuốc cho cô, từ đầu đến cuối ánh mắt cô ở trên mặt anh.

Vẻ mặt cô yên lặng thậm chí lãnh đạm, mắt lại lấp lánh, giống như báo săn nhìn linh dương chằm chằm.

Bành Dã bị cô nhìn đến mức bất an, hỏi: “Cô cứ nhìn tôi làm gì?”

Trình Ca hỏi một câu không có nguyên do: “Bố mẹ anh còn sống không?”

Bành Dã nghiền ngẫm lời này của cô có chút kì lạ, nhưng vẫn nói: “Còn sống.”

“Quan hệ của các người tốt không?”

Anh chậm vài giây, nói: “Cũng tạm.”

Trình Ca nói: “Quan hệ với mẹ tốt, bố không tốt?”

Ánh mắt Bành Dã dời từ trên người cô lên mặt cô, cố định một giây, đôi mắt cô luôn nhìn anh gắt gao.

Anh ra tay kéo mạnh thuốc cũ trên ngực cô xuống, cô hơi nhíu mày một cái.

Anh đắp một chút thuốc mới lên.

Trình Ca nói: “Anh rất ít gọi điện thoại cho bố mẹ anh?”

“Ừ.”

“Thường về thăm họ không?”

“Không thường.”

“Bao lâu một lần?”

Bành Dã lại nhìn cô một cái, ánh mắt chống cự, nhưng vẫn trả lời: “Khoảng một năm.”

Trình Ca có một lúc không nói.

Bành Dã chau mày, hỏi: “Thế nào?”

Trình Ca nói: “Vì rất bận?”

Bành Dã không nhanh chóng trả lời.

Trình Ca nói: “Bận là viện cớ.”

Lại bị cô nhìn ra. Bành Dã hơi cắn răng, nói: “Tôi có một người em trai.”

Trình Ca hừ cười một tiếng.

“Cô cười cái gì?”

“Dùng cái này giải thích cho mình.”

Bành Dã dán vải gạc lên cho cô, có chút không thể nhịn được nữa, nói: “Chuyện của tôi, cô bớt can thiệp đi.”

Trình Ca nói: “Được, tôi không can thiệp.”

Cô đột nhiên khơi chuyện, lại đột nhiên nghe theo, Bành Dã không thể không nghi ngờ.

Anh ý thức được, cô không hề quan tâm chuyện riêng của anh, cô chỉ thích cái khoảnh khắc ngắn ngủi mà anh hoặc cố nén tức giận hoặc kiềm chế bùng nổ sau khi đụng vào chuyện riêng của anh, giống như việc ăn miếng trả miếng sau khi nghe trộm điện thoại trên hành lang ở trấn Lưu Phong.

Cô hơi ngồi dậy, vai co rụt lại, áo lỏng rơi xuống, bầu ngực trắng ngần lộ ra. Bành Dã thấy dấu răng và vết hôn của anh ở trên, mùi vị thân thể cô ập thẳng vào theo sự tấn công của thị giác.

Buồng xe chật hẹp, Trình Ca hơi vất vả xoay người sang, sát vào bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Muốn làm không?”

Bành Dã lại cười một tiếng.

“Cười cái gì?”

“Mới vừa chọc tôi, bây giờ tới dỗ dành à?”

“Anh không muốn dỗ dành sao?” Trình Ca sờ lên quần anh, ánh mắt cuồng dã, khao khát, mang theo tính vẫy gọi.

Bành Dã cắn răng một cái, không ngăn cản.

Trình Ca thở dồn dập, giống như một con thú nhỏ nhào tới cởi quần anh. Cô không hề có cách thức gì, trong chốc lát không cởi được, gấp đến mức luống cuống tay chân. Cô lo âu, cô nóng nảy, cô không có lý trí, cô cần phát tiết.

Bành Dã rốt cuộc tóm lấy tay cô, chặn đứng.

Trình Ca giãy giụa, Bành Dã dùng sức một cái, giữ chặt hai tay cô trên lưng ghế.

“Trình Ca!”

Gió ngoài cửa sổ ùa vào, trên cánh đồng hoang yên tĩnh như chết.

Trình Ca bình tĩnh lại, nhìn anh chằm chằm, sự rối loạn và nóng nảy trong mắt dần biến mất, trở nên hoang vắng yên lặng.

Sức lực giãy giụa phản kháng trên tay cô thả lỏng, cô nghiêng đầu, không biết đang nghĩ gì, qua một lúc lâu, khe khẽ gọi anh một tiếng:

“Bành Dã.”

“Ừ?”

“Tôi làm mất máy ảnh rồi.” Cô nói.

Bành Dã sờ đầu cô, nói: “Chúng ta sẽ tìm