XtGem Forum catalog
Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328120

Bình chọn: 9.5.00/10/812 lượt.

được.”

“Có thể tìm được sao?”

“Có thể.”

“Nếu không tìm được thì làm thế nào?” Cô hỏi, tay đang khẽ run.

Bành Dã không có cách nào trả lời.

“Không tìm được thì làm thế nào?”

Bầu trời sao trên đỉnh đầu ẩn nấp dưới tầng mây, chỉ còn lại sắc trời trên đường chân trời.

Ban đêm, gương mặt cô có vẻ như càng trắng hơn.

“Mười bảy năm… tôi chưa từng làm mất máy ảnh.”

“Giống như binh lính, trên chiến trường không thể làm mất súng của mình. Súng mất, mạng sẽ mất.” Cô nói.

“Cô rất trẻ, nhìn không ra học chụp ảnh nhiều năm như vậy.” Anh nói.

“Bố tôi là nhiếp ảnh gia, tôi bắt đầu học cùng ông từ lúc chín tuổi.”

“Bố cô nổi tiếng giống cô?”

“Ông không nổi tiếng, ông chỉ chụp thứ ông thích, nhưng không bán thứ ông thích.”

Cô lơ đãng nhíu mày một cái, nhớ tới bố mẹ luôn cãi nhau vì việc này. Bố không phải là một người lợi hại, ông rất dịu dàng, ông luôn thấy được cái đẹp mà người khác không để ý.

Trình Ca bình tĩnh nói: “Ban ngày tôi không nên đập vỡ máy ảnh, tôi mãi mãi cũng không nên đập vỡ máy ảnh. Đây là mưu sát. Khi ấy, ống kính cái máy ảnh đó đang nhìn tôi.”

Bành Dã nói: “Lúc đó cô quá tức giận.”

“Cũng vậy.” Trình Ca cười nhạt, nói: “Bố tôi cũng từng đập vỡ máy ảnh.”

Bành Dã hỏi: “Tại sao?”

“Lúc tôi học cấp Hai, vào phòng tối của ông lục ảnh đã làm đổ nước tráng ảnh trên nóc tủ. Nước đổ xuống từ đỉnh đầu, vào mắt.”

Bành Dã nhìn cánh đồng hoang được đèn xe chiếu sáng, côn trùng có cánh đêm hè vỗ vào ánh đèn, anh hỏi: “Sau đó thì sao?”

Trình Ca: “Tôi bị mù.”

“Bố rất đau khổ, đập vỡ máy ảnh, không còn chụp ảnh nữa.”

Tay Bành Dã vô thức nắm trống không một cái.

Ngoài cửa xe, bóng tối bao trùm cánh đồng, anh nhớ tới buổi tối ấy, nữ học sinh ngồi trong vũng máu, đôi mắt trống rỗng, nhìn anh chằm chằm.

“Em tên gì?”

“Trình Ca.”

“Em là ai?”

“Em là nhiếp ảnh gia, Trình Ca.”

Khi đó anh nghĩ, người mù sao có thể là nhiếp ảnh gia.

Anh hỏi: “Mắt khỏi như thế nào?”

“Bố tôi mất vì tai nạn xe, cho tôi giác mạc.” Trong buồng xe yên tĩnh, giọng cô không lớn, nhưng rất rõ ràng, “Có lúc tôi nghĩ, có phải ông cố ý muốn trả mắt lại cho tôi không.”

“Cô luôn nghĩ như vậy?”

“Không phải. Chỉ là rất lâu trước đây từng nghĩ tới.” Trình Ca nhàn nhạt nói, “Nói thật, tôi sắp quên ông rồi, rất ít nhớ tới ông. Người sống đều quan tâm bản thân, kì thực không có nhiều tâm tư để nhớ như vậy.”

Bành Dã cười nhạt: “Vậy cũng đúng.”

Cười xong, lại có nỗi lo lắng âm thầm. Mất máy ảnh, tinh thần cô đang từ từ sụp đổ.

Bành Dã cúi người thắt dây an toàn cho cô, Trình Ca định ngăn cản, bàn tay Bành Dã ghì trán cô, đầu cô không nhúc nhích được, con ngươi màu nhạt nhìn anh.

Anh nói: “Cô nghỉ ngơi, tôi lái xe, bảo đảm chạy tới trấn Lưu Phong rất nhanh.”

Trình Ca im lặng một lúc, gật đầu: “Được.”

Bành Dã khởi động xe, lái không bao lâu, quay đầu nhìn một cái, Trình Ca dựa vào ghế ngủ.

Cô mệt lắm rồi.

**

Một giờ sáng, họ đến trấn Lưu Phong.

Khoảnh khắc bánh xe chạy trên con đường đá, Trình Ca thức dậy. Đối với hoàn cảnh xung quanh, cô luôn có sự nhạy cảm mà người bình thường khó có thể lý giải được.

Đường phố trong trấn nhỏ vào đêm khuya, hoàn toàn yên tĩnh.

Xuống xe, Trình Ca chạy thẳng tới cửa nhà nghỉ gõ cửa.

Rất nhanh, đèn trong gian nhà chính sáng lên.

“Tới đây… Tới đây…” Người tới mở cửa là người mẹ già của ông chủ nhà nghỉ, tưởng có người muốn ở trọ, mở cửa nhìn một cái, nhận ra là khách quen, nói, “Tối nay vẫn muốn ở hả?”

Trình Ca rất bình tĩnh, hỏi: “Bà ơi, một nam một nữ tới cùng bọn cháu đó đã trả phòng chưa?”

Bà cụ nói: “Chưa đâu.”

Thế là Trình Ca khẽ cười.

“Bà ơi,” giọng Trình Ca không lớn, giống như sợ dọa bà cụ, “Cháu mượn một thứ trong nhà bà nha.”

Bà cụ nói: “Được chứ, mượn cái gì?”

Trình Ca không đáp, xoay người đi vào bếp, mấy giây sau, xách con dao chẻ củi ra, yên lặng đi lên lầu.

Trình Ca đứng trước cửa phòng đôi nam nữ đó, gõ cửa vài cái, giọng nói cũng bình tĩnh: “Mở cửa.”

Phía sau, Bành Dã sải bước đi tới, kéo tay cầm dao của cô; Trình Ca quay đầu, ánh mắt điềm tĩnh. Bành Dã buông lỏng tay.

Trong phòng truyền đến giọng nam mơ màng: “Ai vậy, nửa đêm nửa hôm?”

Trình Ca hút gò má, nói: “Mở cửa.”

Bành Dã tiến lên một bước, đứng sau lưng cô, anh cúi đầu, thấp giọng nói mấy câu bên tai cô.

Trình Ca nhếch môi, không đáp.

Người bên trong chậm rì, lê dép tới, ngáp kéo cửa ra: “Hơn nửa đêm, tôi nói nhà nghỉ mấy người…” Kim Vĩ dụi dụi mắt, “Ơ? Sao là cô…”

Trình Ca đẩy cửa, vào phòng, hỏi: “Người phụ nữ kia đâu?”

“Sao không lịch sự như thế…” Kim Vĩ quay đầu thấy cô xách dao, lập tức hết buồn ngủ, “Trời ơi, cô đây muốn làm gì…”

Trình Ca đi tới bên giường, xốc chăn trên giường lên ném xuống đất, trên giường trống không. Cô vén rèm cửa sổ, lại đi vào nhà tắm, không có Lâm Lệ.

Trình Ca quay đầu lại, rất bình tĩnh: “Người đâu?”

Kim Vĩ mơ hồ: “Cô tìm ai chứ?”

Trình Ca: “Người phụ nữ đi cùng anh.”

Kim Vĩ: “Cô nói Lâm Lệ hả, cô ấy đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Trong công việc còn có chuyện, cô ấy về trước rồi.” Kim Vĩ hỏi, “Cô tìm cô ấy làm gì?”

Trình Ca: “Cô ấy và anh là quan hệ gì?”

“Vợ chồng.”

Trình