
đem những hạt bắp đã bắt đầu có chút trở nên khô cứng lột ra .
Hắn cởi bỏ áo khoác, ở tại cửa ra vào ngừng mấy giây, cô rõ ràng cảm giác được tầm mắt của hắn dừng lại ở trên người cô.
Không tự chủ, cô ngừng thở, , có chút bối rối tăng nhanh tốc độ bóc hạt bắp trong tay.
Sau đó, hắn bắt đầu đi lại, cô vẫn cảm thấy trái tim mình nhảy quá nhanh.
Phải trấn định, phải trấn định, không hề gì lớn , chỉ là một nụ hôn cảm tạ nha, hơn nữa cô là người ngoại quốc mà, hắn có thể hiểu, cô chỉ phải giữ vững trấn định là tốt rồi.
Mới nghĩ như vậy, cô cũng bởi vì quá khẩn trương quá dùng sức, hạt bắp cầm trong tay lột bay ra ngoài.
Đè xuống một tiếng thét kinh hãi, cô đỏ mặt, nhanh chóng chạy đến bên tường, nhặt hạt bắp về, sau đó tâm hoảng ý loạn kì lạ liếc trộm hắn một cái.
Người đàn ông kia không hề nhìn cô, giống như là không hề chú ý tới sự vụng về của cô, chẳng qua là ngồi xổm người xuống, kéo một vòng sắt viền trên sàn nhà lên, sau đó đem túi thịt để vào đó.
Cô nắm lấy cơ hội, nhanh chóng ngồi trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục bóc hạt bắp.
Hắn đi tới thùng nước bên cạnh, rửa tay, sau đó cầm ngọn đèn dầu lồng thủy tinh trên bàn lên, tắp nó lên. Trong phòng, lập tức trở nên sáng lên. Chỉ là một chụp đèn mà thôi, không nghĩ tới lại sẽ kém nhiều như vậy. Cô nhìn lén hắn lấy trong ngăn kéo ra hai túi phấn, tất cả múc một gáo nước đến trong chậu gỗ, tiếp theo tăng thêm số lượng nước vừa phải vào, lại tăng thêm một chút dầu, khuấy đều, sau đó bắt đầu nhào bột.
Cô không biết mình sao lại không nghĩ tới phải làm bánh bao.
Bất quá không sao, cô có thể nấu món súp bắp. . Cảm tạ dì Đào Hoa đã dạy nhiều năm qua, thật sự biết nên nấu cơm làm món ăn như thế nào, cô chưa từng thấy mình may mắn khi có thủ nghệ nấu bếp như thế này.
Hắn không hề nói thêm gì nữa, cũng không hề ngăn cản cô, chẳng qua chỉ đứng ở một bên, ở trên bàn gỗ bên cạnh bếp lò, thuần thục nhào bột, cô khẩn trương tiếp tục bóc hạt bắp của cô.
Không bao lâu sao, hắn đã nhào bột xong, trước mặt cô cũng nhiều một đống hạt bắp giống như núi nhỏ.
Hỏng bét, cô lấy quá nhiều.
Sơ Tĩnh nhìn lom lom núi bắp nhỏ trước mắt mình, cảm thấy quẫn bách.
Không sao, dù thế nào đi nữa, hắn cũng thường nấu canh, để dành ăn lần vậy.
Cô an ủi mình, khi hắn vẫn còn đang nhào bột thì đứng dậy đi lấy một chậu gỗ khác để đựng những hạt bắp, dùng nước trong vạc rửa sạch qua, sau đó lấy nồi cô vừa mới rửa xong ra, cái nồi đó nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, vừa rồi cô phải dùng hai tay mới nhấc nó lên được.
Dùng sức đặt nó lên bếp, cô đem Thủy Tịnh đổ vào lại thêm củi khô vào trong lò lửa, lửa cháy đượm, liền đứng ở lò bên chờ nước sôi, Cô nhìn chằm chằm vào nồi nước, chỉ nhẫn nại ba giây, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhìn lén hắn một cái. Hắn đã đem bột chia làm hai phần, sau đó ép thành bánh.
Khi hắn đi về phía cô thì cô vội vàng dời tầm mắt về, nhịn xuống xung động muốn lui ra .
Hắn đem bánh thả vào trên miếng sắt, cầm một cái nắp đậy lại.
Nước sôi rất nhanh , cô đem hạt bắp bỏ vào, nhiều đến mức thiếu chút nữa đã tràn ra ngoài, bất quá thật may là đã bỏ vào được hết.
Muỗng canh, cô cần muỗng canh. Cô hết nhìn đông tới nhìn tây tìm, chỉ tránh nhìn hắn.
Nhưng hắn tựa hồ biết cô muốn tìm cái gì, cô vẫn còn đang tìm, một muỗng canh đã được hắn đặt trước mắt.
Cô sửng sốt một chút, đỏ mặt mở miệng.
"Cám ơn." Không dám nhìn hắn, cô vừa nói vừa nhận lấy muỗng canh, nhanh chóng lại dời đi tầm mắt, nhìn chằm chằm nồi súp trước mắt, cẩn thận quấy , sau đó cầm một chút bột hắn còn đặt trên bàn, trước đặt muỗng canh cùng một chút nước, tiếp theo bỏ vào trong súp khuấy đều.
Trong khoảng thời gian này, thân thể khổng lồ của hắn vẫn đứng ở bên cạnh cô.
Mặc dù tự nói với mình lần nữa, thả lỏng một chút, nhưng cô không nhịn được vẫn cảm thấy khẩn trương. Rõ ràng hắn cũng không đến quá gần, nhưng cô lại ý thức được sự hiện hữu của hắn. Khi cô muốn tìm muối thì hắn sẽ giống như là biết trước ý tưởng của cô; khi cô muốn chút bơ thì hắn liền lấy bơ tới . Hắn giúp đỡ cô, nấu nồi súp đó, từ đầu tới đuôi không hề rời đi, hơn nữa vẫn nhìn cô.
Cô rõ ràng ý thức được tầm mắt của hắn, nhưng thủy chung không dám ngẩng đầu, chỉ biết lí nhí cảm ơn lúc hắn giúp một tay.
Rốt cuộc, súp đã nấu xong.
Mặc dù không hề quá nhiều nguyên liệu, chỉ có quá nhiều ngọc mễ, nhưng cuối cùng cũng là một nồi súp.
Khi cô muốn đem nồi nhấc lên bàn thì mới phát hiện trong nồi có nước súp nặng đến mức cô hoàn toàn cầm không nổi , lại một lần nữa , hắn đưa tay ra giúp đỡ, giúp cô đem nồi súp bỏ lên trên bàn.
Lại một lần nữa , cô lễ phép nói cám ơn.
Hắn vẫn không hề phản ứng, chẳng qua là đem bánh nướng thả vào hai trong mâm, rồi bưng đến trên bàn.
Cô trở lại bên cạnh bàn, thay mình cùng hắn múc một chén súp, nhìn chú chó to lớn chẳng biết lúc nào đi tới bên chân, nhìn cô si ngốc, cô nhìn lén hắn một cái, nhớ tới lúc trước hắn cũng sẽ lấy súp cho nó uống..., vì vậy cũng múc một chút đến trong bát cơm của nó, lúc này mới ngồi xuống.
Hắn cầm bánh nướng lên ăn vài miếng, cô cũng trầm mặc ăn.
Cái bánh này, c