
ủa hắn.
Trên mặt trái của hắn xác thực có sẹo, nhưng thời gian đã từ từ bình phục chúng, trừ bởi vì quanh năm dưới sự che giấu của lớp lông rậm rạp, có vẻ có chút tái nhợt ra, thật ra thì tình trạng cũng khá bình thường xem ra cũng không nghiêm trọng giống như vết sẹo trên thân thể của hắn.
Hắn có chút khẩn trương, cô cảm giác được.
Ngón tay của cô chậm rãi dời bên trên, mơn trớn xương gò má của hắn, đi tới khóe mắt khẽ nhăn nhúm của hắn.
Da tay của hắn ở đầu ngón tay của cô khẽ rút chặt.
Cô ngước nhìn người đàn ông ở trước mắt, nhìn vào trong mắt của hắn, để cho hắn cũng có thể nhìn thấy cô rõ ràng.
"
Xin chào." Cô nói, sau đó, mỉm cười."Rất hân hạnh được biết anh."
Có lẽ hắn không hiểu câu chữ cô nói, nhưng cô tin tưởng, hắn đã nghe hiểu ý tứ trong đó, lớp da khẽ co giật dưới đầu ngón tay của co, càng co rút chặt hơn, có một giây, cô thật sự nhìn thấy trong mắt hắn có ánh nước khả nghi. Hắn trầm mặc ngắm nhìn cô. Cô biết, hắn không phải bất chọt có ý nghĩ nông nỗi, cho nên mới cạo đi lớp râu này, râu mép của hắn giữ lại đã thật nhiều năm rồi, không cần thiết đến lúc này thì mới cạo. Đó là một loại phương thức thuộc về hắn, hắn đem mình để trần trụi ở trước mặt cô, để cho cô biết, đối với hắn mà nói, cô là có ý nghĩa .
Hắn để cho cô thấy, không chỉ là gương mặt này, còn có một bộ phận linh hồn.
Người đàn ông này, làm người ta thương tiếc như thế.
Chậm rãi giơ tay lên, hắn đem bàn tay thô ráp bao ở trên bàn tay của cô, đem bàn tay mềm mại nhưng lạnh như băng không hề có chút ấm áp của cô, dịu dàng kéo đến khóe miệng hà hơi, khàn khàn mở miệng: "Em quên mang bao tay."
Bao tay, cô biết từ này, khi hắn đưa cô thì đã dạy cô nói thế nào.
Hắn hà hơi ra, hơi thở vừa nóng vừa ấm, nhiệt độ đó, dường như đã từ đầu ngón tay một đường ấm đến trái tim.
Cô không nhịn được nâng lên một cái tay khác, cùng nhau tiến tới bên miệng hắn, cười nói: "Ồ, anh không biết rồi, anh so với bao tay có tác dụng hơn nhiều."
Hắn nhíu mày.
"Anh ― " Cô cười đến càng thêm vui vẻ, đem hai tay cũng dán lên mặt của hắn, dùng hành động giải thích, "Rất nóng."
Trong nháy mắt, hắn đã lĩnh ngộ được, đưa tay cầm hông của cô, lôi cô vào trong ngực, "Đúng vậy, tôi rất nóng, em đã làm cho tôi nóng lên."
Oh, ghê tởm, thế nhưng cô lại nghe hiểu câu này. Sơ Tĩnh mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, muốn giả bộ như nghe không hiểu, cũng đã không còn kịp rồi, hắn lộ ra nụ cười rất khêu gợi, rất xấu xa, nói rõ biết cô nghe hiểu.
Nụ cười đó, thật sự quá làm phiền người khác.
Trong lúc nhất thời, khi cô nhìn thấy đã ngơ ngẩn, quên cả kháng nghị.
Sau đó, Mãnh Nam tà ác hấp dẫn đó, cười cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Ai, thôi, quản hắn khỉ gió có phải đang giễu cợt cô hay không.
Cô hé miệng, ôm lấy người đàn ông tráng kiện này , ở dưới trời xanh mây trắng, cùng đôi môi hắn quấn quít.
Trong lúc cô mê say quên cả trời đất, thì đột nhiên, cô cảm giác được cạnh chân có nhiệt khí dị thường.
Cô sợ hết hồn, khẽ kêu một tiếng, làm cho hắn cũng sợ hết hồn.
Hai người cúi đầu xem xét, mới phát hiện là Kaka.
Nó chẳng biết từ lúc nào đã ngậm cầu xuất hiện, ngồi ở một bên, mặt vô tội ngước nhìn bọn họ, vừa ngoắt ngoắt cái đuôi thở.
Hắn bật cười, cô cũng nhặt lấy cầu nó để xuống, nó hướng hai người sủa một tiếng."Nó đói bụng." Hắn nói.
"Đói bụng? Em cũng thế." Cô cười nói. Hắn khom lưng nhặt lên trái bóng kia, vỗ vỗ đầu chú chó, sau đó cầm tay của cô, "Chúng ta về trong phòng đi, tôi sẽ nướng bánh."
Cô thích cảm giác hắn cầm tay của cô.
Sơ Tĩnh mỉm cười nắm chặt tay của hắn, đi theo bên cạnh hắn, vui vẻ nói: "Em thích nướng bánh." Ánh mặt trời chiếu xuống trên người hai người, cũng rơi vào trên mặt tuyết trong sạch, hòa tan sương tuyết trên cành, đem thế giới trắng như tuyết chiếu lên tỏa sáng lấp lánh.
Cô biết nghĩ như vậy có chút ngu đần, nhưng. . . . . .
Cô thật sự cho là, thế giới là bởi vì nụ cười của hắn mà lóng lánh.
"Sao nó lại gọi là Kaka?"
"Kaka, có nghĩa là tảng đá." Hắn nhặt lên một hòn đá trên đất, nói cho cô biết.
"Tảng đá? Cái này?" Nhìn tảng đá trong tay hắn , Sơ Tĩnh sửng sốt một chút, nhìn chú chó to lăn lộn ở trên mặt tuyết , bật cười."Anh nói tên nó là tảng đá? Tại sao?"
Hắn cười nhìn cô, "Bởi vì nó có màu xám, giống như tảng đá."
"Xám?" Cô không hiểu.
"Môi là phấn hồng ." Hắn vuốt môi của cô, chỉ vào trên đất tuyết, từ từ nói: "Tuyết là trắng, trời màu xanh. Áo khoác là màu xám. Tảng đá là màu xám. Kaka là màu xám ."
" Kaka là màu xám ." Cô bừng tỉnh hiểu ra nở nụ cười."Nó là màu xám ."
"Không sai, nó là màu xám." Nhìn cô gái nhỏ trước mắt này cười đến vạn phần vui vẻ, hắn khẽ cong khóe miệng, xin lỗi cười cười,
“Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều lắm.”
Giớ tuyết qua đi, trong mấy ngày này, cô cùng với hắn cùng nhau ra khỏi cửa xúc tuyết, bổ sung củi đốt trong nhà ; lúc trước hắn đã chuẩn bị đầy đủ củi, nhưng cũng không có biện pháp mâng hết toàn bộ vào trong nhà , cho nên chất đống bên ngoài, bây giờ chuyển vào bổ sung cho số củi đã được sử dụng gần hết.
Cuộc sống ở tại trong núi, có thật nhiều công việc đơn