Disneyland 1972 Love the old s
Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324581

Bình chọn: 7.5.00/10/458 lượt.

, nhưng bây giờ. . . . . .

Hiện tại. . . . . .

Cô thử tưởng tượng khi trở lại ngôi nhà của mình mà không hề hắn, trái tim lại chợt trầm xuống, ngày giống như sẽ rất nhàm chán, trời mới biết, cô vội vàng chăm sóc nhiều em trai, em gái như vậy, cùng giúp làm một đống lớn công việc nhà, hoàn toàn không hề thời gian nhàm chán.

Hoặc có thể nghĩ ngược lại, những ngày cô sống cùng hắn ử chỗ này, lại vô cùng đơn giản.

Nhưng, sợ hãi không thể nhìn thấy người nhà, lại làm cho dạ dày cô chợt rối rắm.

Đáng chết, cô thật sự rất muốn xông về nhà, tùy tiện tìm người nhà hàn huyên một chút chuyện này, nhưng nếu cô thật sự có thể về nhà, chuyện cũng sẽ không trở nên phức tạp như vậy rồi. Huống chi, cho dù cô lưu lại đây, giữa hai người nhất định sẽ có không ít khác biệt cùng xung đột phải giải quyết, chứ đừng nói cô còn có một phiền toái vô cùng lớn kia.

Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .

Trái tim cô đang co lại thật chặt, đột nhiên, lại bởi vì cuối cùng có một ngày thực sự phải rời khỏi hắn, mà đau đớn .

Hắn vẫn một mình ở trên núi cao phủ đầy tuyết, chỉ có một con chó làm bạn.

Cô đơn mà tịch mịch như thế. . . . . .

Bỗng dưng, lệ nóng dâng trào, đong đầy ở trong hốc mắt.

Cô cắn môi, nhưng hắn vẫn phát hiện.

Hắn giơ tay, xóa đi lệ nơi khóe mắt cô trầm mặc nhưng dịu dàng cúi đầu hôn lên trán của cô, sau đó là chóp mũi, rồi đến cánh môi bị cô ngược đãi cắn chặt hắn liếm hôn dịu dàng từ tốn, cho đến khi cô buông lỏng hàm răng, đáp lại hắn.

Oh. . . . . . Đáng ghét. . . . . . Đáng ghét. . . . . .

Cô vừa rơi lệ, vừa hôn hắn, vừa ở trong lòng mắng.

Người đàn ông này, bảo cô làm sao không thương hắn được?

Ngay cả đầu ngón chân của cô, hắn cũng yêu thương không dứt, giống như, giống như là hắn cực kỳ nhiệt tình yêu thương mỗi một tấc trên người cô thật giống như cô là bảo vật hiếm quý đáng được người ta cúng bái. Đây nhất định là ảo giác. Cô nghĩ tới hắn thì trái tim cô tràn đầy tình cảm trào dâng Khi hắn tiến vào thân thể của cô, mang theo cô quay trở lại chỉ Thiên đường nóng bỏng chỉ thuộc về hai người , Sơ Tĩnh ôm thật chặt người đàn ông lạ thường này, rốt cuộc cũng đã tự thừa nhận với bản thân!

Cô yêu hắn.

Yêu người đàn ông vừa dịu dàng lại vừa thô dã, vừa cường tráng lại vừa yếu ớt này.

Hơn nữa, cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. . . . . .

Ngoài ý muốn, luôn là từ trên trời giáng xuống. Khi cô đang chìm đắm trong sự ngọt ngào hoang mang mới phát hiện ngày hôm qua, còn đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ thì ngoài ý muốn lần nữa giống như đầu xe lửa, xông thẳng đến

À, được rồi, có lẽ không phải là đầu xe lửa.

Một phút trước, cô đang dùng cà chua ngâm dưa muối, hương liệu khô ráo cùng xương dê, nấu thành một nồi súp, một giây kế tiếp, cô đã nghe thấy Kaka sủa inh ỏi, còn có một loại thanh âm chấn động không khí. Vừa bắt đầu, đó cũng không phải là âm thanh lớn quá sau đó càng ngày càng gần. Đó là thanh âm cơ khí. Nơi này của hắn cũng không có bất kỳ cơ khí gì . Cô để cái muỗng xuống, xuyên qua cánh cửa rộng mở, chạy đến ngoài cửa, tiếp theo đã nhìn thấy nó. Đó là một chiếc phi cơ trực thăng, quanh quẩn trên không trung.

Cô thở hổn hển, Irapa đang làm việc nhìn thấy cũng dừng động tác lại, ngước nhìn chiếc phi cơ trực thăng kia, sau đó hắn quay đầu lại, nhìn cô.

Vẻ mặt của hắn có chút bí hiểm, cô không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì.

Cô nên phải hướng phi cơ trực thăng phất tay, đó là hi vọng cùng công cụ sẽ đưa cô trở lại thế giới văn minh.

Nhưng cô không nhúc nhích được, thậm chí không có cách nào giơ tay lên.

Trời ạ, quá nhanh, cô không muốn, cô vẫn chưa nghĩ đến! Cô vẫn còn chưa nghĩ đến!

Sau đó, chiếc phi cơ trực thăng kia thấy được khói bếp, thẳng tắp hướng nơi này bay tới.

Chờ một chút, Cảnh Sơ Tĩnh, cô phải bình tỉnh một chút, đó cũng có thể là đám người đã bắt cóc cô.

Nghĩ đến đây, trong bụng cô đột nhiên cả kinh, chạy vọt vào nhà nắm lấy khẩu súng săn, sau đó chạy nhanh về phía hắn.

"Irapa!" Cô bắt hắn lại, ngăn ở trước mặt hắn, khẩn trương nói: "Có người muốn bắt em, có nhớ không?"

"Vào trong." Hắn đem súng săncô trong tay cầm lấy, trước khi phi cơ trực thăng hạ xuống, mặt không chút thay đổi đẩy cô trở về trong nhà, "Chia ra . Quá xa, bọn họ không thấy rõ, tôi sẽ nói em là vợ của tôi."

Cô nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, cô đã quên phiền phức của cô vẫn còn tồn tại, nhưng bây giờ liên luỵ đến cả hắn."Thôi đi, bọn họ sẽ không làm gì em đâu." Cô nghiêm mặt, muốn đem súng trong tay hắn cầm về, vội vàng nói: "Không, em không sao, không có việc gì."

Nhưng hắn không buông súng ra, chỉ tỉnh táo vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

"Sơ Tĩnh." Hắn nghiêm mặt nói: "Tin tưởng tôi."

Trong giọng nói của hắn, có loại sức mạnh vững vàng trầm tĩnh, làm trấn định lại.

"Vào nhà đi." Hắn nói, "Chỉ cần bọn họ không thấy em, tôi sẽ không có việc gì.

Cô biết hắn nói đúng, nhưng cũng không yên lòng.

"Cùng nhau vào." Cô cầm lấy tay hắn, kiên trì, "Chúng ta cùng nhau vào trong phòng.

Hắn nhìn cô, sau đó gật đầu đồng ý.

Máy bay trực thăng thổi bay gió tuyết khi