
yên, cảm thấy giống như có chuyện gì sắp xảy ra, cô đang ăn cơm, chợt chuông điện thoại vang lên, điều này làm cho Tô Hồng Tụ vốn tinh thần đang lo lắng không yên sợ hết hồn. Cô vội vã cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, là Mạnh Tư Thành gọi đến.
Điện thoại được tiếp thông, liền nghe đến giọng rất uất ức của Mạnh Tư Thành ở đầu bên kia nói: "Anh bị tai nạn xe rồi."
Tô Hồng Tụ vừa nghe xong sốt ruột nói: "Có nặng lắm không, nghiêm trọng không? Bây giờ anh đang ở đâu?"
Mạnh Tư Thành biết Tô Hồng Tụ lo lắng, vội vàng trấn an nói: "Không có việc gì lớn, không cần lo lắng, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện kiểm tra."
Tô Hồng Tụ nghe giọng nói của anh coi như có tinh thần, lại nghĩ đến nếu anh có thể gọi điện thoại cho cô, thì chắc tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, vì vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng rốt cuộc cô vẫn rất lo lắng, liền hỏi anh đang ở bệnh viện nào. Mà Mạnh Tư Thành thấy Tô Hồng Tụ khẩn trương lo lắng cho anh như thế, trong lòng rất hưởng thụ, liền nói chỗ anh xảy ra tai nạn gần với một bệnh viện cũ, sau đó còn cố ý nói, thật ra anh không có vấn đề gì lớn, cô không cần qua đó, anh có thể tự chăm sóc bản thân.
Tô Hồng Tụ sao có thể yên tâm được, thực sự cô có thể không đến xem anh sao? Vì vậy Tô Hồng Tụ cũng không nói nhiều, sau khi cúp điện thoại vội vàng hướng Tô Tranh xin nghỉ nói muốn đi bệnh viện. Tô Tranh đơn giản hỏi chuyện gì xảy ra, sau đó phê chuẩn cho cô.
Tô Hồng Tụ vội vã chạy tới bệnh viện, gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành nhưng điện thoại thông báo không nằm trong vùng phủ sóng, cô nghĩ có thể anh đang kiểm tra trong bệnh viện nên không có tín hiệu, vì vậy cô đi đến trước bàn tiếp bệnh nhân hỏi bệnh viện có bệnh nhân này hay không. Bệnh viện này là một bệnh viện đã rất cũ rồi, hiện tại trước cửa cũng không có ai, đứng trước bàn là một người phụ nữ trung niên tóc quăn đeo kính đag đọc báo, sau khi bà ta đem Tô Hồng Tụ quan sát một lượt, mới rất tốt bụng chỉ đường cho cô.
Tô Hồng Tụ xuyên qua hành lang bệnh viện xa lạ và vắng lạnh cùng với mùi nước sát trùng đặc trưng, cuối cùng đến chỗ Mạnh Tư Thành đang khám bệnh, ai ngờ mới vừa đi tới nơi đó, thật xa cô liền thấy Mạnh Tư Thành trên cánh tay còn đeo bang đang đi ra.
Tô Hồng Tụ sửng sốt, nhìn người đẹp đi bên cạnh với Mạnh Tư Thành, chính là Đàm Tư Tư.
Đàm Tư Tư đi ở bên cạnh anh, ân cần chăm sóc không lời nào có thể miêu tả được, bên cạnh còn có một y tá cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò Đàm Tư Tư, mặc dù không có chuyện lớn gì, nhưng là phải chú ý, không làm cho anh dính nước này nọ, Đàm Tư Tư rất nghiêm túc gật đầu liên tục nghe y tá dặn dò, lấy dáng vẻ người thân của bệnh nhân.
Tô Hồng Tụ chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, cô nên lấy thân phận bạn gái đi lên cùng Đàm Tư Tư nói rõ sao? Nếu Đàm Tư Tư thực sự quá khứ hoặc là bây giờ cùng Mạnh Tư Thành có cái gì đó mập mờ, bỗng nhiên cô xuất hiện có thể hay không quá mức lúng túng?
Trong nháy mắt này Tô Hồng Tụ trong lòng dâng lên vô số ý tưởng, dũng cảm tiến lên làm rõ tất cả hay là nên yên lặng chịu đựng đây? Trong lòng cô đang giãy giụa lựa chọn.
Trong lúc cô đang phân vân, bên kia Đàm Tư Tư đã cùng với Mạnh Tư Thành rời đi.
Lúc Mạnh Tư Thành rời đi, còn cố ngoái lại nhìn, nhưng anh không thấy được Tô Hồng Tụ đang đứng ở một góc khuất gần đó.
Tô Hồng Tụ nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, một cảm giác kích động muốn gọi bọn họ lại, nhưng giọng nói không nghe sai bảo, sửng sốt không có phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng bọ họ cứ như vậy mà rời đi.
Cô ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, thật có chút không rõ ràng lắm rốt cuộc tại sao cô lại đi tới bệnh viện, thất hồn lạc phách đi ra bệnh viện.
Khi đi qua chỗ tiếp đón bệnh nhân người y tá trung niên tóc quăn còn trừng mắt lên kính, tò mò nhìn cô, cô cười khổ, yên lặng mà rời khỏi đó.
Dọc theo đường đi, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, cô tự trách bản thân mình lúc đó, tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao cô không tiến lên đi hỏi đây? Chẳng lẽ cô không phải là bạn gái quang minh chính đại của Mạnh Tư Thành sao?
Cô càng nghĩ càng uất ức, cảm giác bản thân thật quá là vô dụng! Cô suy nghĩ suốt một đường trở lại công ty, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Tô Tranh như có điều suy nghĩ nhìn cô, khiến cô ngại quá, mặt đỏ rần.
Tô Tranh tự nhiên đem tất cả thu vào trong mắt, trực tiếp gọi cô đến phòng làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cô đi gặp người đàn ông kia rồi hả?"
Tô Hồng Tụ gật đầu.
Tô Tranh cười nói: "Đã xảy ra chuyện gì à, cô có thể nói ra với tôi, giấu ở trong lòng rất khó chịu, không phải sao?"
Tô Hồng Tụ do dự một chút, cuối cùng đem chuyện cô rối rắm trong khoảng thời gian này nói ra.
Sau khi nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Tô Tranh, lại thấy Tô Tranh bình tĩnh mà cười nhìn cô, chợt có loại cảm giác xấu hổ xông tới.
Bình thường không đề cập tới cũng không thấy có vấn đề gì, hiện tại cô tỉ mỉ nói ra như vậy, chính cô cũng cảm giác cô quả thật rất vô dụng! Rõ ràng là bạn trai của cô, tại sao cô lại tự biến mình thành người không thể lộ ra ngoà