
ên dịch cho chúng tôi đi?"
Chị à, Chị thật đúng là có thể nghĩ ra được, quả hồng mềm mại muốn cầm đúng không? Người này nè một băng sơn kế bên chị đó sao không bảo làm phiên dịch ! Hách Tịnh đang buồn bực, phát hiện bãi đậu xe đã ở trong tầm mắt, đang muốn coi đây là lý do mở miệng từ chối, lại phát hiện mọi người trước mặt rất lộn xộn ồn ào, còn có cảnh sát lui tới, thổi tu huýt giải tán đám người.
Tất cả mọi người đều dừng bước, Hách Tịnh chợt mắt tinh phát hiện một bóng dáng quen thuộc từ bên cạnh chạy qua, vội vàng một lời níu lại: "Triệu Lôi! Xảy ra chuyện gì?"
Triệu Lôi vội vàng vào vị trí, lúc bị kéo định quay mặt qua quắc mắt nhìn trừng trừng như muốn nổi giận, thấy được vẻ mặt cứng rắn của Hách Tịnh: "Làm sao cậu ở chỗ này? Hiện giờ tớ không rảnh trò chuyện, nơi này nguy hiểm lắm, lui về phía sau đi!"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Có ba tên bắt cóc có vũ khí, đang núp ở bãi đỗ xe đang bắt giữ hơn mười người trên một chiếc xe khách làm con tin, yêu cầu cảnh sát phải cung cấp trực thăng cho bọn họ tẩu thoát đi, tuyên bố trong ba phút sẽ giết chết một người, hiện tại đã có người bị giết!" Triệu Lôi nhanh chóng giải thích rõ sau đó rời đi, nghe vậy Đan Nhĩ Tín xoay người ngăn lại: "Chuyên gia đàm phán xuất hiện chưa? Có xin viện trợ từ bộ đội không, tay súng bắn tỉa đến đâu rồi?"
Triệu Lôi không biết Đan Nhĩ Tín, vốn không muốn để ý đến anh, nhưng nhìn khí thế của anh như muốn bức người, ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả, làm cho người ta từ trong lòng muốn phát run, sát khí đó là có thể một phát chết ngay, Triệu Lôi không khỏi bàng hoàng đáp: "Chuyên gia đàm phán còn chưa có đến, chỉ là có con tin bị hại, khả năng đàm phán thành công rất thấp, cũng đã hướng bộ đội nhờ giúp đỡ, thế nhưng đường đang hỗn loạn, tay bắn tỉa nhanh nhất cũng mất mười phút mới vào vị trí."
Đối phương là dân liều mạng, con tin cũng rất đông, mười phút sẽ có ít nhất ba người mất mạng, Đan Nhĩ Tín không chút suy nghĩ, vừa lôi kéo Triệu Lôi đi nhanh vừa đưa thẻ công tác cho cô: "Dẫn ta đi tìm cấp trên của cô, súng bắn tỉa có không? Một lời nói vội vàng đến nơi!"
Hách Tịnh theo bản năng nghĩ muốn nhấc chân đuổi theo, lại bị Đan Nhĩ Tín đầu quay lại trợn mắt la trở về: "Các người lui xa một chút!" Không hổ danh là anh em, Đan Nhĩ Nhã vô cùng phối hợp một tay lôi kéo Hách Tịnh cùng Tô Ti Hoàng đến nơi an toàn bên ngoài.
Bóng lưng Đan Nhĩ Tín rời đi mạnh mẽ và nhanh chóng, Tô Ti Hoàng chợt phản ứng kịp, mặt duyên dáng hô lên một tiếng thật thấp kêu to: "Anh ấy rất đẹp trai a! Nhất định rất tàn khốc."
Hách Tịnh không có ý định quan tâm đến hành động hoa si của Tô Ti Hoàng, mà nhìn về phía Đan Nhĩ Nhã, anh ta mày nhíu chặt lại: "Các cô tìm chỗ an toàn đợi đi, không nên tùy tiện chạy loạn, tôi lên phía trước một chút xem xét tình hình."
Đứng ở trong đám người ngắm nhìn, bên tai nghe Tô Ti Hoàng đắc ý khoa trương cùng than thở, Hách Tịnh có chút suy nghĩ, có chút không biết vì sao rối loạn, cô nhớ lại ánh mắt tức giận của Đan Nhĩ Tín lúc quay đầu lại, không giống với trước kia, nổi giận, đó là một loại tràn đầy công kích, mạnh mẽ, một khắc kích thích kia nhanh chóng phân bố, khắp người vận sức chờ hành động, bề ngoài, là khuếch trương thực lực, một nam nhân tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào, bên trong, lại càng giống như một loại bảo đảm, đi gánh trách nhiệm, giống như muốn nói: tất cả có tôi, em tốt nhất đứng đợi đừng làm cho tôi thêm lo lắng!
Mặc dù thần sắc Đan Nhĩ Tín luôn bất thiện tính khí không tốt, nhưng Hách Tịnh chưa bao giờ sợ qua anh, có lẽ là sớm trong tiềm thức biết rõ anh thích mình, là một cô gái có sức quyến rũ lại vô cùng xinh đẹp, nói trong lòng sẽ không bao giờ sợ người thích mình.
Nhưng lần này Hách Tịnh lại bị ánh mắt của anh làm rung động, nói không ra đó là mùi vị gì, cũng không coi là khó chịu, thậm chí lo lắng không yên, mơ hồ khoái cảm, thì ra là, còn có thể là như vậy !
Trong đám người âm thanh bàn luận ầm ĩ, thỉnh thoảng xuất hiện xôn xao, mặc dù có cảnh sát đặc biệt đến xua đuổi, mọi người không tự giác tới gần phía trước, còn có người khống chế không được khóc thút thít, đại khái là có người thân đang bị bắt làm con tin.
Không khí sốt ruột khẩn trương nhanh chóng truyền đi, Tô Ti Hoàng cũng ngưng liến thoắng, ngược lại không ngừng làm dấu cầu nguyện, trong miệng còn nói lẩm bẩm.
Hách Tịnh sắc mặt bình tĩnh, nội tâm như dời sông lấp biển, anh đang trong thời gian nghỉ phép, mặc thường phục, không có ai biết anh, cũng không có ai ra lệnh anh phải làm nhiệm vụ. Nhưng anh không chút do dự lại đứng ra xông lên phía trước, có phải hay không nói rõ, lúc anh đi lính không phải là bởi vì phản nghịch, không phải nhất thời nổi hứng, không phải người muốn ba đời mạ vàng, thậm chí không phải nói lịch lãm, mà là làm vì sứ mạng, rất nghiêm túc gánh vác!
Thì ra là, anh trừ vụng về để lấy lòng cô, miệng lưỡi trơn tru đùa giỡn cô, còn có mặt như vậy!
Ngắn ngủi 30 phút, đối với hai cô gái mà nói, như giống trải qua ba mươi năm, khi Triệu Lôi đi theo hai anh em họ Đan trở lại, Hách Tịnh cùng Tô Ti Hoàng nhanh c