
ái tình?
Khóe miệng Hách Tịnh dâng lên ý cười, lúm đồng tiền thoáng hiện, da mặt dưới ánh mặt trời có vẻ óng ánh trong suốt, mắt ngọc mày ngài, một chút lóe sáng, động lòng người, Đan Nhĩ Tín ánh mắt nhếch lên, nhất thời mất hồn, theo bản năng phanh xe lại.
Hách Tịnh cười sâu hơn: "Thì ra là hai chúng ta cùng nghĩ giống nhau rồi, được, theo ý anh, sẽ đi khu vui chơi, đền bù một chút thiếu sót tuổi thơ của anh!" Giọng nói vô cùng nhân nhượng vô cùng thương xót.
Đan Nhĩ Tín không giải thích được, theo tay Hách Tịnh đưa ra chỉ, ngẩng đầu nhìn thấy bảng quảng cáo khổng lồ đầy màu sắc rực rỡ, khu vui chơi vừa mới khai trương, giá rất ưu đãi. Lại cúi đầu xem một chút chổ mua vé nhìn thấy người người xếp hàng, nhất thời sắc mặt xanh biếc.
Đan Nhĩ Tín tức giận nửa ngày, ánh mắt vô cùng bi phẫn, nhìn Hách Tịnh nói: "Tuổi thơ của anh không có gì thiếu sót cả, các khu vui chơi lớn nhỏ trong thành phố này anh đều chơi rồi."
Hách Tịnh tò mò: "Ai đi chơi cùng anh?" Chắc chắn không phải là Đan Dũng, chẳng lẽ là mẹ của anh? Nghe nói thân thể bà ấy không tốt mà.
Đan Nhĩ Tín cuối cùng không nhịn được, trợn mắt nhìn cô: "Anh vẫn học ở trong thành tới cấp 3 mà, có hoạt động gì mà ở trường không tổ chức chứ? Nếu không tổ chức, không lẽ anh không thể đi cùng bạn?"
Hách Tịnh chợt nhớ rằng anh khác với Đan Nhĩ Nhã,không cùng Đan Dũng đi khắp nơi, nhưng cũng coi như là người dân gốc của thành phố, cô nghĩ một chút, nháy nháy mắt nói: "Nhưng em muốn chơi." Đôi mắt mở to đầy u oán và khát vọng.
Đan Nhĩ Tín yên lặng nhìn cô nửa ngày, chợt lấy tay che mặt, kêu than một tiếng, chấp nhận đi đỗ xe.
Cũng may là khu vui chơi mới mở này,các trò chơi cở bản đều thích hợp với người từ 14 tuổi trở lên, những đứa trẻ cần người lớn đi cùng cũng không nhiều lắm, hầu hết là học sinh trung học và sinh viên đại học, cũng có nhiều cặp tình nhân trẻ giống như bọn họ, thậm chí còn có người lớn tuổi, vì vậy hay người xen vào trong đội ngũ xếp hàng cũng không phải bất ngờ.
Không bất ngờ cũng không có nghĩa là không thu hút ánh mắt mọi người, nhất là Đan Nhĩ Tín. Mặc dù sắc mặt anh không mấy thân thiện, cả người phát ra lãnh ý chớ lại gần, nhưng vóc người cao và mạnh mẽ, cùng vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, thế nên trong nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý các phái nữ xung quanh.
Hách Tịnh không muốn chơi đùa cùng những đứa trẻ, vì thế đều chọn những trò tương đối kích thích, những nói tới cũng thấy kỳ quái, các trò càng mạo hiểm càng kích thích lại có nhiều người chơi nữ. Trước sau trái phải hầu hết là những cô gái trẻ tuổi lời nói nũng nịu nhỏ nhẻ, còn có xu thế tiến tới gần Đan Nhĩ Tín, anh rất nhanh không có cách nào nhịn được.
"Em tự mình chơi đi, anh ở dưới này chờ em, hoặc em có muốn ăn gì không anh đi mua?" Đan Nhĩ Tín thấy bên cạnh có không ít cậu trai xách theo túi, mang y phục chờ đợi bạn gái, xa xa kia còn có quán bán đồ ăn, liền tìm được lý do tốt cho mình.
Dĩ nhiên Hách Tịnh hiểu được ý đồ của anh, khi anh muốn xoay người bước đi liền kéo tay anh, đón lấy ánh mắt của Đan Nhĩ Tín, cũng nũng nịu một câu: "Em sợ, không dám chơi một mình, anh đi cùng em đi!"Nói xong chính cô cũng cảm thấy nổi hết da gà, mà đầu tiên vẻ mặt Đan Nhĩ Tín là kinh ngạc, sau đó đỏ mặt, sau đó nghỉ ngờ, cuối cùng có lẽ lúc này Hách Tịnh giả vờ rất giống, anh dừng bước, cùng cô bước lên những cỗ xe giống như những con rồng lớn lượn quanh ngọn núi.
Tới khi có cảm giác không trọng lượng, Hách Tịnh nhắm mắt thét chói tai, cô ngồi ở bên trái Đan Nhĩ Tín, việc này khiến cho anh không thể không đưa tay lên che lỗ tai kia của mình, cho tới khi xuống, Đan Nhĩ Tín khẽ liếc Hách Tịnh, màng nhĩ và trái tim đang kích thích và tổn thương trong nháy mắt liền bình phục.
Mấy ngày trước Hách Tịnh vừa được thợ trang điểm của A Hưng sửa sang lại mái tóc, giờ phút này lại giống như quá khứ, sau khi đi hết đoạn đường kia mái tóc liền loạn như ổ gà, mặt bị gió lạnh thổi làm đống cứng, đỏ hồng,vừa rồi hét to nên giờ cô vẫn phải há miệng thở dốc, ánh mắt vì quá hưng phất mà lấp lánh, cả người mới nhìn có vẻ không tỉnh táo, không giống người nhã nhặn mà giống như một dã nha đầu ham chơi.
Trong tim Đan Nhĩ Tín chợt thấy mềm mại,mà thật ra thì,khi đối mặt với Hách Tịnh, tim của anh chưa bao giờ quá cứng cỏi.
Sau đó, cho dù Hách Tịnh kéo anh đi chơi bất kì trò gì anh đều nghe theo, những trò mạo hiệm, đối với người trải qua sự huấn luyện như anh, cũng chỉ như một trò chơi của trẻ con, anh còn cưng chiều nhìn cô vừa cười,nhảy lên nhảy xuống, chợt không dám khẳng định rằng tuổi thơ của mình không thiếu hụt điều gì hay không, bởi vì trong trí nhớ anh chưa từng vui vẻ tự nhiên như bây giờ, Hách Tịnh có lẽ chơi nhiều mới vui vẻ, mà anh là nhìn cô vui vẻ, mình cũng vui vẻ.
Bởi vì đông người, đa số đều mất nhiều thời gian cho việc xếp hàng, hơn nữa dáng vẻ phối hợp bây giờ của Đan Nhĩ Tín khiến Hách Tịnh không có cảm giác thành công, nghiêng đầu thấy vòng xuay ngựa gỗ cách đó không xa, có vẻ không có ai xếp hàng, chớp mắt một cái. Hách Tịnh cười hì hì ngẩng đầu nhìn về phía Đan Nhĩ Tín, đưa tay