
àm, mà rất bình tĩnh gật đầu.
Phùng Xuyến Xuyến sững sờ nhìn anh, nước mắt giàn giụa.
“Giờ thì anh đã tin rằng phụ nữ đúng là có giác quan thứ sáu. Xin lỗi!” Nói
rồi Hình Khải quay người bỏ đi. Sự nghi ngờ của Phùng Xuyến Xuyến rất
chính xác, Không sai, cho dù anh đã kiên quyết phủ nhận bác bỏ, cuối
cùng vẫn không thoát được sự nhạy cảm của người con gái.
Một khi tình yêu đã không còn, miễn cưỡng ở bên nhau lừa mình dối người, càng khiến đối phương bị tổn thương nhiều hơn.
Mặc dù Phùng Xuyến Xuyến luôn nghi ngờ rằng anh đã thay lòng đổi dạ, nhưng
ngay lúc này cô lại không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy,
cô ngồi bệt xuống nền, hai tay ôm mặt, nước mắt chảy ròng ròng.
***
Hình Dục thấy Hình Khải một mình quay lại lớp học, sắc mặt không tốt lắm,
đoán chắc hai người bọn họ lại cãi nhau rồi. Nhưng kết quả mà Hình Dục
muốn nhìn thấy lại không phải như thế, bọn họ vẫn luôn kết thúc trong
cãi vã.
Có điều hôm nay rất lạ, cho tới tận giờ học buổi chiều, Phùng Xuyến Xuyến vẫn chưa quay lại lớp.
Hình Dục có chút lo lắng nên hỏi xem Phùng Xuyến Xuyến đi đâu, nhưng Hình Khải nói anh không biết.
Cô len lén mượn di động của Đặng Dương Minh, chuông đổ rất lâu, Phùng
Xuyến Xuyến mới nghe máy. Phùng Xuyến Xuyến nói thấy không khỏe nên đã
về nhà rồi, nếu tiện, hy vọng Hình Dục có thể mang giúp cô cặp sách về
nhà.
***
Tan học, Hình Dục lần theo địa chỉ mang cặp sách tới nhà
Phùng Xuyến Xuyến, lúc đầu Phùng Xuyến Xuyến không nói gì, nhưng khi
Hình Dục quyết định ra về, cô lại ôm chầm lấy Hình Dục mà bật khóc.
Phùng Xuyến Xuyến kể việc bọn họ chia tay nhau, cô nói lúc đó mình đang
tức giận nên nói mà không suy nghĩ thấu đáo, nhờ Hình Dục về nói giúp
với Hình Khải một câu.
Hình Dục an ủi Phùng Xuyến Xuyến một lúc, thấy cô vẫn chưa bớt buồn, nói thật ra thì, trong lòng Hình Dục cảm giác
cũng chẳng dễ chịu gì.
***
Hình Dục về đến nhà, nhân lúc giúp Hình Khải sắp xếp lại phòng, vờ như vô tình nói: “Thì ra buổi chiều Phùng
Xuyến Xuyến không đi học là vì bị ốm.”
“Ồ!” Hình Khải ngả người vào đầu giường đọc sách, thái độ rất bình thản.
“Anh gọi điện hỏi thăm người ta xem sao.” Hình Dục cầm điện thoại bàn lên đưa cho Hình Khải.
“Chia tay rồi.” Hình Khải chẳng buồn liếc mắt nhìn Hình Dục lấy một cái, thuận tay đẩy ống nghe đang chắn trước mặt mình ra.
“Chia tay rồi vẫn còn là bạn mà. Cũng có thể quan tâm một chút chứ sao!”
Phịch! Hình Khải đập quyển sách lên máy điện thoại, nhìn Hình Dục bằng ánh mắt dò xét.
“Em bị bệnh à?” Anh chất vấn Hình Dục với giọng cáu kỉnh.
“Không.”
“Em có còn nhớ em là gì của tôi không?”
“Nhớ.”
“Thế giờ em đang làm gì? Nghĩ mình là Quan Thế âm Bồ tát chắc? Mau chạy về
phòng cười thầm đi, đấy mới là việc em nên làm lúc này!”
Hình Dục bất lực chớp chớp mắt, bưng chậu nước quay người đi ra, trước khi ra khỏi phòng còn buông một câu: “Anh mới có bệnh.”
“…” Hình Khải giơ nắm đấm lên dứ dứ vào bóng lưng Hình Dục, ngay sau đó cầm sách lên. Em được lắm Hình Dục, coi như em giỏi! Em có quyền! Mẹ kiếp,
anh quyết định rồi, lần này anh nhất định dựa vào thực lực mà giành được 85 điểm! Tối trước hôm bắt đầu kỳ nghỉ đông, cuối cùng Hình Khải cũng nhận được kết quả điểm thi cuối kỳ.
Anh vo chặt tờ giấy kết quả trong tay, tức giận tới mức những ngón tay cũng run rẩy theo.
Khi giáo viên chủ nhiệm lớp nhìn anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên, khi thầy
hiệu trưởng đích thân đến tận lớp chúc mừng anh vì thành tích đứng thứ
nhất môn tiếng Anh toàn khối, khi tất cả các bạn trong lớp lần lượt lên
tiếng chúc mừng anh, Hình Khải lại vô cùng phẫn nộ.
Trước mọi
ánh mắt chăm chú đều đổ dồn về phía mình, Hình Khải đứng dậy đi đến
trước mặt giáo viên chủ nhiệm, đập tờ giấy thông báo kết quả thi lên bàn của cô giáo, anh nhíu chặt mày, nhả từng chữ từng chữ với giọng chất
vấn: “Thưa cô Lí đáng kính đáng kính nhất của em, xin cô hãy cho em
biết, tại sao điểm trung bình cộng của em lại là 84,5 điểm? Làm tròn số
đối với cô khó khăn tới mức ấy sao?”
Lời vừa nói ra, cả lớp đều choáng váng.
Giáo viên chủ nhiệm thấy tâm trạng của Hình Khải khá kích động, cười cười,
ôn hòa nói: “84,5 điểm thì có vấn đề gì sao? Điểm thi là do các thầy cô
giáo đã so đi so lại rất kỹ rồi, chắc chắn không thể có sai sót. Hình
Khải, đừng đòi hỏi bản thân mình nhiều như thế, cô biết lần này em ôn
tập học hành rất chăm chỉ, sự thay đổi của em đã khiến cô và các bạn
phải kinh ngạc ngưỡng mộ rồi.”
Cả một cục tức bị đè nén trong
lồng ngực, Hình Khải nắm chặt tay lại thành nắm đấm, định nói gì đó rồi
lại thôi, đi thẳng ra khỏi lớp, rõ ràng anh vô cớ gây sự. Nhưng sự khác
biệt 0,5 điểm đó, rõ ràng đã bóp nát sự tự tin trong anh.
Ngày mai sẽ có cuộc họp phụ huynh, toàn bộ học sinh trong lớp ở lại trường quét dọn vệ sinh, ngày kia chính thức bắt đầu nghỉ đông. Hình Phục Quốc chắc
chắn chẳng có thời gian rảnh mà tham gia họp phụ huynh, giống như mọi
năm, thư ký của ông sẽ nhận ủy thác đi họp thay. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù Hình Phục Quốc có thời gian ông cũng không muốn
đến họp, bởi vì