XtGem Forum catalog
Anh Hận Anh Yêu Em

Anh Hận Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324363

Bình chọn: 9.00/10/436 lượt.

ong lanh của cô phản chiếu khuôn mặt anh tuấn điển trai của Hình Khải.Đầu óc Hình Khải trống rỗng ít nhất là mất ba giây, vô thức bị thu hút bởi nụ cười ngọt ngào của An Dao.

Còn An Dao lại dùng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn anh chằm chằm, điều đó

khiến tâm lý của anh được thỏa mãn. Nông cạn lắm chứ gì? Đàn ông đều thế cả mà!

An Dao thấy Hình Khải nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, ngại ngùng cụp mắt xuống: “Cả khu nhà này đều là của nhà anh à?”

“Ừ, cả khu chẳng qua cũng chỉ ba tầng thôi.” Hình Khải tùy tiện đưa tay

chỉ, liền phát hiện Đặng Dương Minh đang nhìn sang, anh khựng người lại, nói cách khác anh cũng có chút gượng gạo, đành dùng sự nhiệt tình để

che đi tâm trạng thật: “Dương Minh! Sang đây cùng ăn cơm!”

An Dao nhìn theo hướng anh gọi, cô và Đặng Dương Minh có duyên gặp mặt một lần, vì vậy cô nhìn về phía anh gật đầu chào.

Đặng Dương Minh lại tỏ vẻ khinh khỉnh, quay người đi vào phòng, chẳng phong độ gì cả.

An Dao nhìn thấy thế không biết mình đã sai ở đâu. Cô luôn cho rằng trong

con mắt của đám con ông cháu cha chẳng có ai, đương nhiên, sự thật chứng minh, quả nhiên là rất ngạo mạn.

Hình Khải đứng nguyên tại chỗ đợi

Đặng Dương Minh, nhưng rồi anh phát hiện ra cậu ta không có ý định sang

nhà mình cùng ăn cơm. Anh cười khan hai tiếng: “Vào nhà thôi.”

An Dao kín đáo vâng một tiếng, rồi nói: “Thì ra nhà hai anh ở gần nhau như thế.”

“Ừ, Đặng Dương Minh là bạn thân từ nhỏ của anh. Em vào nhà trước đi, anh sang gọi cậu ấy.”

An Dao không tiếp lời anh, cô có cảm giác Đặng Dương Minh không thiện cảm với mình.

***

Biệt thự nhà họ Đặng.

Đặng Dương Minh nằm trong phòng ngủ đọc tiểu thuyết, hoàn toàn phớt lờ tiếng bước chân của Hình Khải lúc này đang tự ý đi lên cầu thang.

“Cậu làm gì thế hả, mỹ nữ mình đã gọi tới cho cậu rồi, mau xuống nhà đánh răng rửa mặt đi.”

“Mình còn muốn hỏi cậu đang làm trò gì đây? Cậu gọi bạn học của Tiểu Dục đến

nhà để làm gì?” Đặng Dương Minh khẽ nhướn mắt lên nhìn Hình Khải.

Hình Khải châm một điếu thuốc, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế xoay: “Đừng vờ nữa, trước kia cậu khen cô bé này xinh mà, từ nhỏ tới lớn mình chưa

từng thấy cậu khen ai bao giờ, không thú vị mới lạ. Cậu nói đi, người

anh em này giúp cậu như thế còn chưa đủ sao?” Anh cười đắc ý.

Đặng Dương Minh sững lại, nhớ lại hôm đó, trong đầu anh chỉ có hình ảnh Hình Dục. Anh bất giác thấy buồn phiền, thì ra mầm họa là từ anh, anh thể

hiện sai cách còn Hình Khải lại hiểu nhầm ý.

Hình Khải thấy Đặng

Dương Minh không ứ chẳng hừ, cười híc híc, tiện tay cầm quyển tạp chí

đập vào đầu bạn: “Nói đúng rồi chứ người anh em, ai chẳng yêu cái đẹp,

đây cũng có phải là chuyện gì mất mặt đâu?” Đặng Dương Minh đương nhiên không thể để Hình Khải biết khi ấy người anh muốn khen là Hình Dục, nhún nhún vai cười thản nhiên: “Đáng tiếc quá,

hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người mà bạn Hình Dục thích lại không

phải là mình.”

“Hả, thế cô ta tới đây làm gì? Không phải vì cậu

thì chẳng lẽ lại là vì mình?” Hình Khải thờ ơ trả lời bạn, đột nhiên, nụ cười của anh cứng lại, vô thức đưa tay lên vò vò tóc, nhờ sự nhắc nhở

của Đặng Dương Minh, lẽ nào An Dao có ý với anh thật sao?

“Cậu đừng

hiểu nhầm, vừa rồi mình ôm An Dao không phải là giở trò lưu manh gì

đâu!” Hình Khải vội vàng giải thích, trong lòng anh lúc này tạm thời

không thể đón nhận bất cứ một người con gái nào, ngoài những lúc anh

thỉnh thoảng cảm thấy việc lấy Hình Dục làm vợ cũng không tồi.

Thế cũng không phải là đã để tâm tới Hình Dục sao? Anh đâu có thích cô thật.

Đặng Dương Minh vươn vai, điềm tĩnh nói: “Được rồi được rồi, kêu oan gì chứ, tế bào lưu manh sớm đã ăn sâu bám rễ trong đầu cậu rồi, có cô bé nào

trong đại viện này chưa từng bị cậu sờ tay nắn chân đâu?”

Người anh

em suốt hai mươi năm trời, thậm chí trên người có bao nhiêu cọng lông họ cũng đều biết rất rõ, giữa họ chẳng có bí mật gì đáng nói. Nghe Đặng

Dương Minh nhắc lại những chuyện hồi nhỏ, Hình Khải bỗng cảm thấy rất

đắc ý.

Anh ngẩng đầu nhả ra mấy vòng khói, nhớ lại những chuyện hồi bé, phì cười: “Đúng rồi, cậu còn nhớ con gái nhà chú Trần không?”

Nhắc lại chuyện này Đặng Dương Minh sầm mặt xuống: “Có thể không nhớ sao?

Cậu vì muốn con gái chú ấy chủ động lao vào lòng, bảo mình trèo lên cây

ném sâu xuống, trên cây không có sâu róm, cậu lại lấy trộm từ trong nhà

bếp ra một con rắn, mình còn chưa ném thì đã bị rắn cắn rồi. Cũng may

đấy không phải là rắn độc, nếu không, mẹ kiếp, giờ này con ma là mình

đây quyết không tha cho cậu.”

Hình Khải vỗ đùi cười lớn: “Sau đó cậu

kêu lên một tiếng thảm thiết, cô bé thấy từ trên cây tự nhiên rơi xuống

một người, thế là vẫn lao vào lòng mình, ha ha ha!”

Đặng

Dương Minh bất lực mỉm cười, khi họ ở cùng nhau đã làm không ít chuyện

xấu, cả ngày trêu chó ghẹo mèo bắt nạt các cô bé trong khu, dù sao rảnh

rỗi thì phải tìm trò mà chơi chứ.

Nhưng giờ đây đã trở thành người lớn cả rồi, có những chuyện không thể hồ đồ thêm nữa, đặc biệt là chuyện tình cảm.

Là bạn thân của Hình Khải, Đặng Dương Minh có nghĩa vụ nhắc nhở bạn: “Nếu

cậu th