
lúc nóng giận An Dao có thể sẽ có những hành động như thế nào với mình, nhưng so với
việc khiến Hình Khải mất thể diện trước mặt bạn bè trong trường, cô chấp nhận lựa chọn việc làm đã sai còn sai hơn của mình.
Thế là, cô nắm
chặt bàn tay đang giơ cao của An Dao, kéo An Dao ra khỏi phòng giải lao, nói: “Chị dâu, nếu muốn đánh về nhà em cho chị đánh thoải mái.”
Hình Dục kéo An Dao ra khỏi trường với tốc độ nhanh nhất, vừa buông tay, bèn nhận ngay một cái tát như trời giáng.
Hình Dục cụp mắt không tránh không né, cô biết, đây là hình phạt mà cô phải nhận.
“Cô còn biết anh ta là anh trai cô không? Cô còn biết tôi là vợ chưa cưới
của anh ấy không? Trước mặt toàn bộ bàn dân thiên hạ… cô thật là đồ vô
xỉ!”
An Dao đợi ngày này từ lâu lắm rồi, từ lâu cô đã muốn mắng chửi
Hình Dục, ngọn lửa một khi được châm mồi, ắt sẽ bùng phát rất lớn.
An Dao thấy cô im lặng không nói, càng giận tới mức mất kiểm soát, cô ta
căm hận đẩy Hình Dục một cái, giận dữ nói: “Cô mau nói đi! Hay bị tôi
bắt gặp nên hiện nguyên hình không có gì để nói nữa?”
“Chị muốn em nói gì đây?” Hình Dục cũng biết An Dao không thuận mắt với mình.
An Dao điên lên lại cho Hình Dục một cái bạt tai nữa, chuyện thế này dù xảy ra với ai thì cũng khiến người ta phát điên mà thôi.
“Con hồ ly tinh cô rút cuộc đã cho Hình Khải uống bao nhiêu thuốc mê rồi hả? Hay nhân lúc tôi không có nhà đã bò lên giường anh ta?” An Dao vì giận
nên mới bắt đầu nói lung tung, bởi cho tới giờ Hình Khải vẫn chưa chịu
đụng vào cô, đồng sàng dị mộng, mới thật sự là một cơn ác mộng!
Hình
Dục ôm má: “Chị nói gì cũng phải có lương tâm chứ. Chị có thể đánh em,
nhưng không có nghĩa là em có tật giật mình. Em có thể thề! Sau khi anh
chị kết hôn em chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chị! Suy cho
cùng, nếu em và Hình Khải có quan hệ mờ ám thì cũng không nhất thiết
phải chạy tới trường học để khoe mẽ. Hàng ngày em gọi chị là chị dâu
cũng đều rất thật lòng…”
Ánh mắt Hình Dục thoáng lên những tia nhìn giận dữ, vẻ mặt quyết liệt ấy rất ít khi xuất hiện ở Hình Dục.
An Dao bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho thất kinh, vô thức lùi lại
một bước, sau đó lửa giận bùng lên, cô ta xông tới, giơ tay đẩy đẩy kéo
kéo Hình Dục.
“Cô có biết tôi yêu Hình Khải tới thế nào không?”
Hình Dục không trả lời, túm lấy cổ tay An Dao, nghiêm mặt nói: “Giằng giằng kéo kéo thế này thật khó coi.” “À, giờ cô biết xấu hổ rồi đấy, biết khó coi cơ đấy? Cô có biết mình là
vật cản giữa tôi và Hình Khải không? Tại sao không cút ra khỏi căn nhà
đó đi? Cô có biết cô chướng mắt tới thế nào không? Tôi không xinh đẹp
cũng không dịu hiền bằng cô, hàng ngày cô đi đi lại lại trước mặt Hình
Khải có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Tôi nói cho cô biết Hình Dục!
Tôi chịu đựng cô thế là đủ lắm rồi.”
“Em có thể chuyển ra ngoài. Cho
em ba ngày.” Hình Dục đã bị cô ta đẩy vào tận chân tường, cô không muốn
cãi nhau, vì thế, cô mới tự giam mình vào một góc tối lạnh lẽo, trở về
ngôi làng “hoang vắng” trước năm mười lăm tuổi của mình, dựa vào hồi ức
bảo vệ ngọn lửa le lói cuối cùng trong tim.
An Dao nhìn ánh mắt bất lực của Hình Dục, cứ như cô chính là mụ đàn bà đanh đá tự nhiên gây chuyện thị phi.
Cô túm chặt lấy cổ áo Hình Dục, lắc lắc như một kẻ điên: “Tôi hiểu rồi, cô lén lén lút lút tới gặp Hình Khải là muốn cho mọi người biết cô mới là
nữ chủ nhân của nhà họ Hình đúng không? Cô mãi không chịu yêu ai là vì
muốn đợi chúng tôi li hôn phải không? Cô dùng thân phận là em gái để ở
cùng với chúng tôi là vì muốn khiêu khích tình cảm vợ chồng của chúng
tôi có đúng không, đúng không? Hôm nay cô phải nói cho rõ ràng. Rút cuộc cô đã nói xấu tôi những gì trước mặt Hình Khải?”
“Hình Dục chưa bao giờ nói xấu gì em trước mặt anh.”
Hình Khải kéo An Dao ra, tức giận chau mày, anh túm lấy hai vai Hình Dục
chỉnh cho cô đứng thẳng lại trước mặt An Dao, Hình Dục có thể cảm nhận
được sự run rẩy truyền tới từ những ngón tay Hình Khải, cô muốn ngăn
việc này tiếp tục kéo dài, đang định mở miệng nói, Hình Khải đã bịt
miệng cô lại, chỉ thẳng vào mặt An Dao.
An Dao trong lòng thất kinh, chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của Hình Khải, cô ngượng ngùng cúi gằm đầu xuống.
Hình Khải kéo mặt Hình Dục lại, thấy năm vết ngón tay hằn trên mặt cô, anh nghiến răng trèo trẹo, nói tiếp:
“Hình Dục nấu cơm cho tôi suốt bảy năm nay, cô nghĩ rằng tôi không nhận ra
những thứ đó không phải là cô nấu sao? Cô nghĩ rằng tôi không nhận ra
căn phòng đó không phải là cô dọn dẹp sao? Cô đã tự giác làm vợ một ngày nào chưa? Những lời cô vừa nói có phải là lời của con người không đấy?
Thời gian đầu tôi thành ý cầu hôn cô, tôi đã không còn hi vọng chờ cô ấy quay lại nữa! Cô dùng đầu mà nghĩ đi, cho dù cô thường xuyên chỉ tay
chỉ chân sai bảo Hình Dục tôi cũng có nói nặng với cô lời nào chưa? Cho
dù trong lòng tôi cô ấy không là gì thì cũng vẫn là con nuôi nhà họ
Hình! Tôi không kể với cô những chuyện đã qua là bởi vì tôi sợ cô không
vui, cô muốn đánh tôi mắng tôi tùy ý! Người sai vốn là tôi, tại sao cô
lại đánh Hình Dục?
Nghe xo