
mẹ em không? Chắc bà đã nghĩ em đi sớm
như vậy là vì anh”.
“Chỉ nói linh tinh. Mẹ
em không vô duyên thế đâu.” Mặc dù Phương Thần rất mệt nhưng vẫn gắng gượng nói
chuyện với Tiêu Mạc.
“Điều ấy thì có sao đâu,
những người làm nghệ thuật bao giờ suy nghĩ chẳng lãng mạn hơn người bình
thường.” Anh dừng một lát, rồi cố ý nói: “Huống chi điều kiện của anh lại tốt
như thế này, em bị mê hoặc cũng là lẽ thường tình thôi”.
Phương Thần bất ngờ
trước câu nói đó, sau mới kịp phản ứng, nói với vẻ ngạc nhiên: “Sao anh lại
biết mẹ em làm nghệ thuật?”.
“Thế nào? Khi thấy một
thương nhân trên người sặc mùi tiền mà cũng quan tâm đến nghệ thuật, chắc em
ngạc nhiên lắm nhỉ?”
Những ngọn đèn đủ màu
giăng mắc khắp nơi như bị bao phủ bởi một màn sương trong đêm giá lạnh, chiếu
qua lớp kính ở đầu xe, hắt lên khuôn mặt nửa cười nửa không của Tiêu Mạc thành
những vệt sáng mờ ảo, càng làm đôi mắt anh sáng rực lên.
Cô nhìn thẳng vào mắt
anh trong một vài giây, rồi bình thản rời đi, “Mấy năm nay mẹ em rất ít khi
xuất hiện trước công chúng. Anh đừng có nói rằng trong nhà vẫn còn tác phẩm của
bà, như thế thì em mới ngạc nhiên”.
“Điều đó thì không
phải”, Tiêu Mạc nói, “Anh có một người bạn cũng là nhà nghệ thuật, anh ấy rất
thích tranh của mẹ em”.
Cô không phân biệt được
lời của Tiêu Mạc là thật hay là giả, thế nên cũng nửa thật nửa đùa, đáp: “Ồ,
thế à? Em lại cứ tưởng bạn của anh toàn những người có lai lịch phức tạp cơ
đấy”.
Tiêu Mạc là người rất
thông minh, nên vừa nghe vậy đã biết ngay được ý tứ trong đó, tuy nhiên anh vẫn
giữ nguyên nụ cười trên miệng, “Ý em muốn nói tới Hàn Duệ?”. Dường như anh cố
tình dừng lại một chút, nhìn sâu vào mắt cô, nụ cười và giọng nói vẫn rất nhẹ
nhàng: “Trên đời này chỉ có một người như Hàn Duệ, muốn có thêm nữa, e rằng rất
khó đấy”.
Nghe Tiêu Mạc nói như
vậy, dường như cô mới thực sự lấy lại hứng thú: “Thật thế ư? Thật sự là khoa
trương như thế ư?”.
Nhưng Tiêu Mạc không
tiếp tục chủ đề đó nữa, anh đưa tay cởi dây an toàn cho cô, nói: “Muộn rồi, em
lên nhà đi”.
Quả nhiên, đúng như dự
liệu, kỳ nghỉ kết thúc, Phương Thần vừa bước chân đến tòa soạn là công việc lại
bận tối mắt tối mũi.
Thỉnh thoảng có được
chút thời gian rảnh rỗi, anh Lý liền nói: “Đây đâu phải là làm việc, là đánh
trận thì có, hơn nữa lại là một chiến dịch không bao giờ kết thúc”.
“Đợi đến khi anh nghỉ
hưu chẳng phải là sẽ kết thúc sao?”, một đồng nghiệp nói.
“Ngồi ở nhà lại càng vô
vị hơn. Vợ thì lắm điều, cả ngày cứ cằn nhằn đến đau cả đầu”, người ngồi bên
bật cười, “Như thế còn gì mà nói nữa? Anh đúng là số lận đận cả đời rồi
“Đúng thế thật.”
“…”
Bốn năm người vừa nói
vừa đi đến nhà ăn. Một đồng nghiệp hỏi Phương Thần: “Phương Thần, hay là cô đi
ăn cơm cùng chúng tôi đi?”.
Phương Thần xách túi,
bước xuống cầu thang, miệng đáp: “Không đâu, tôi có hẹn với bạn rồi”.
Một người ở phía sau hỏi
với theo, “Bạn trai à?”. Phương Thần quay lại cười, đáp, “Một người bạn thôi”.
Nơi hẹn bạn là trong
KFC. Mặc dù Tết đã qua rồi, cũng không phải cuối tuần, nhưng bên trong vẫn đông
khách như thường.
Cận Vĩ ngồi bên cửa sổ,
giơ tay vẫy cô.
Cô bước nhanh về phía
ấy, cười hì hì, nói: “Xin lỗi, bị tắc đường một lúc…”, rồi đột nhiên, những từ
cuối cùng bị chìm đi trong sự huyên náo xung quanh.
Khi ánh mắt cô bắt gặp
ánh mắt cô gái ngồi đối diện Cận Vĩ, bất giác Phương Thần sững người trong giây
lát, đúng lúc đó thì Cận Vĩ nói: “Chị, đây là người mà em thường nhắc đến với
chị, chị Phương Thần”.
Cận Tuệ mỉm cười đứng
dậy. Cô đúng là điển hình cho con gái miền Nam, với vóc người nhỏ bé, mái tóc
đen buông xuống bờ vai, cô hầu như không hề trang điểm và ăn mặc gì đặc biệt,
trừ một chiếc cặp tóc gài lên tóc, để lộ vầng trán trắng ngần, thông minh.
Cận Tuệ nói: “Chị Phương
Thần, chào chị”.
Khi Cận Tuệ cười trông
thật thuần khiết, đôi mắt đen láy như biết nói, long lanh như một viên ngọc cứ
hút người ta vào đó.
Nhưng Cận Tuệ đã không
nhận ra Phương Thần.
Phương Thần nghĩ, có lẽ
cô ấy đã hoàn toàn quên rằng họ từng gặp nhau một lần, trong cái thế giới đầy
sắc màu và xa hoa ấy
Là con trai duy nhất,
nên Cận Vĩ rất chủ động tới quầy chọn món, Cận Tuệ nói với Phương Thần: “Chị
Phương Thần, nghe nói chị rất quan tâm, giúp đỡ Tiểu Vĩ, em thực sự không biết
phải cảm ơn chị như thế nào”.
“Có gì đâu.”
“Tiểu Vĩ muốn thi vào
Đại học Thanh Hoa, nó nói chị đã cổ vũ, khiến nó cảm thấy rất có niềm tin.”
“Cận Vĩ vốn là một chàng
trai cầu tiến”, Phương Thần nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng, ngẫm nghĩ một
lát rồi nói, “Hình như cậu ấy rất dựa dẫm vào em”.
“Đúng thế”, bất giác Cận
Tuệ lại cười, “Hoàn cảnh của chị em em chắc chị cũng biết rồi, bây giờ chỉ còn
hai chị em, cho nên phải dựa vào nhau”. Cận Tuệ nói, giọng bình thản, tự nhiên,
hình như cô đã coi Phương Thần là một người bạn thân thiết.
Nhưng Phương Thần không
nói gì.
Nếu không phải trí nhớ
của mình tốt, thì chắc rằng không thể nào cho rằng Cận Tuệ hiền dịu xinh đẹp
hôm nay với cô gái mặt mày nhợt nhạt, nói năng lí nhí