
Khi Phương Thần về đến
nhà cũng vừa lúc vào bữa trưa, người nhà đã nấu xong mọi thứ, chỉ chờ cô về là
ăn cơm.
Mấy năm nay Tăng Tú Vân
hình như không đi nhiều nơi và ra nước ngoài như trước nữa, phần lớn thời gian
bà ở nhà, cùng làm việc nhà với dì út, rồi thỉnh thoảng dành thời gian cho
phòng tranh, cuối cùng là đang đến gần với kiểu phụ nữ gia đình truyền thống.
Nhìn thấy con gái về, mẹ
cô cởi vội chiếc tạp dề, nhìn cô từ đầu đến chân, rồi sau đó nhíu mày, nói:
“Gầy quá con ạ”.
Phương Thần không chú ý
đến câu nói đó của mẹ mà sán đến bên Lục Quốc Thành, nói: “Cha, tại sao mẹ vẫn
cứ sao nói như vậy?”.
Giọng cô nhõng nhẽo,
điệu bộ rõ ràng là đang làm nũng, rồi đưa tay ôm lấy cánh tay của bố.
“Cái con bé này, chẳng
nhẽ mẹ lại không thương con sao?”, Tăng Tú Vân lắc đầu, rồi đưa tay kéo cô,
“Mau đi rửa tay rồi ăn cơm!”.
Phương Thần lấy lọ nước
rửa tay, rửa thật sạch rồi cẩn thận lau khô xong đâu đó mới bước ra.
Có lẽ những người làm
nghệ thuật luôn lập dị, bệnh sạch quá mức của bà di truyền sang cả Lục Tịch.
Phương Thần nhớ, tất cả
những chiếc váy mà Lục Tịch mặc hồi nhỏ hầu như đều là màu trắng và luôn luôn
được giữ rất sạch.
Cô nghĩ, một trong những
nguyên nhân mà ngay từ hồi còn nhỏ mẹ đã không thích cô có lẽ là do lúc nào cô
cũng bẩn thỉu, lại hầu như không chịu nghe lời mẹ. Có thời gian dường như mẹ
không muốn nhìn mặt cô nữa mà sai bảo mẫu tắm rửa thay quần áo cho cô.
Cô bé giúp việc gốc Tứ
Xuyên đã giúp việc cho nhà cô mấy năm liền mà không năm nào về quê ăn Tết, năm
nay cũng vậy. Ngày mùng Một Tết, Phương Thần cho cô bé giúp việc một phong bao
lì xì màu đỏ, rồi còn đưa đi mua quần áo mới cho. Thực ra, cô bé giúp việc nhỏ
hơn Phương Thần hai tuổi, sau khi nhận chiếc phong bao màu đỏ từ tay Phương
Thần cứ cảm ơn rối rít, sáng sớm ngày mùng Hai, lập tức ra bưu điện gửi tiền về
quê cho gia đình.
Phương Thần ngoan ngoãn
ở nhà suốt mấy ngày Tết, rỗi rãi không có việc gì làm nên lúc thì chơi cờ uống
trà cùng cha, lúc thì cùng xem ti vi và nói chuyện với mẹ.
Chiều hôm nay, lúc cô
đang ngồi trong phòng khách xem lại chương trình đón giao thừa thì bỗng nhiên
chuông điện thoại reo lên.
Trên màn hình di động
hiện lên tên của Tiêu Mạc, Phương Thần thấy rất vui, lập tức nói: “Chúc mừng
năm mới”.
“Đang làm gì vậy?”, Tiêu
Mạc hỏi.
“Xem ti vi.” Vừa cho một
quả ô mai vào miệng, cô vừa hỏi: “Thế còn anh?”.
“Em đoán thử xem.”
“Làm sao em biết được.”
Trên ti vi đang phát tiểu phẩm hài của Triệu Bản Sơn, phía dưới rộ lên tiếng
khen hay của khán giả khiến cô không chú tâm vào câu chuyện với Tiêu Mạc mà
đoán bừa: “Đang tiếp khách à?”.
Chỉ một giây sau đã nghe
tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia vọng lại, Tiêu Mạc khen cô nửa đùa nửa thật:
“Em thật thông minh”.
“Xin cảm ơn. Tổng giám
đốc Tiêu vất vả thật, đến cả ngày Tết mà cũng không được nghỉ.”
“Đúng thế, hơn nữa anh
còn uống say nữa, không thể nào lái xe về được. Làm thế nào bây giờ?”
“Bảo lái xe đến đón anh,
hoặc nếu không gọi taxi.”
Phương Thần nói xong câu
đó thì thấy đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi Tiêu Mạc nói bằng giọng bất
lực: “Anh đã cho lái xe nghỉ rồi. Hơn nữa, từ đây mà về thành phố C đi taxi sẽ
rất tốn tiền”.
Nhà kinh doanh một ngày
thu lời cả đống mà cũng tính toán chi phí cho một cuốc taxi?
Cảm thấy hơi ngạc nhiên,
Phương Thần bất giác hỏi: “Chẳng lẽ anh đang ở Bắc Kinh à?”.
“Không phải, anh đang ở
Thúy Vi Hiên trên Tây Lộ của Tân Châu.”
Khi tìm thấy Tiêu Mạc
trong phong VIP lớn nhất ở Thúy Vi Hiên, Phương Thần không khỏi ngạc nhiên.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tiếp khách.” Tiêu Mạc
ngồi trên ghế, dáng điệu lười biếng, một tay đỡ trán, complet cởi ra vứt bên
cạnh, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt, khiến cho sắc mặt anh
trắng nhợt, xem ra anh ta đã uống rất nhiều.
Điều mà Phương Thần cảm
thấy rất phục Tiêu Mạc là, lời nói của anh vẫn rất tỉnh táo, mạch lạc. Sau khi
cùng ngồi vào taxi, Tiêu Mạc nhìn cô với vẻ áy náy, rồi hỏi: “Những người ở đây
đều uống rượu như thế sao? Nếu biết trước thế này thì anh đã nhờ em tư vấn
giúp, ít nhất thì cũng để lái xe đi cùng”.
“Cũng được”, Phương Thần
đáp, “ít nhất thì những người mà em biết tửu lượng đều rất khá”. Vừa nói, cô
vừa nhìn dáng điệu khổ sở và vẻ mặt nhăn nhó của Tiêu Mạc, vì vậy hỏi tiếp: “Có
cần nghỉ một chút không? Hay là ăn chút gì lót dạ nhé?”.
“Thế nào cũng được”,
Tiêu Mạc nhắm mắt lại, đáp một cách mơ hồ.
* * *
Phương Thần suy nghĩ một
lát, chỉ cần báo cho tài xế biết địa điểm là được, rồi sau đó cô lấy di gọi.
Mươi phút sau, cô đưa
Tiêu Mạc vào nhà, người giúp việc thò đầu từ trong bếp ra, nói: “Em vừa mới cho
gạo vào nồi, chờ thêm một lát nữa”.
“Không sao.” Phương Thần
đáp xong, quay ra giới thiệu rất vắn tắt với bố mẹ, “Thưa bố mẹ, đây là bạn của
con. Anh ấy là Tiêu Mạc, anh ấy tới đây là vì công việc”.
“Cháu xin chúc hai bác
năm mới mạnh khỏe.” Tiêu Mạc nói với vẻ rất nhã nhặn, lễ độ: “Thời gian gấp quá
nên cháu không kịp mua gì, như thế thật không phải”.
Phương Thần bất giác
quay sang nh