
iả lên, nhìn Phương Thần
rồi hỏi: “Người đẹp, cô có biết trò đố số không?”.
Phương Thần kéo tay Chu
Gia Vinh, ghé vào tai anh ta thì thầm: “Rất quen với các trò này, lại còn hết
sức cởi mở nữa chứ, đúng là xứng đôi với anh!”.
Cô ngồi ở đó một lát rồi
tới bên quầy rượu tự tìm niềm vui cho mình.
Sau khi trải qua những
ngày tháng nghịch ngợm của tuổi trẻ, cô rất ít khi tới những nơi như thế này.
Những chuyện chơi bời sa đọa trước đây cùng Tô Đông, giờ chỉ còn là những ký ức
không thể nào nhớ lại được.
Nhưng cô vẫn nhớ ngày
sinh nhật tròn mười tám tuổi của mình trôi qua như thế nào.
Hôm ấy, một nhóm bạn gái
thích chơi bời quậy phá đã chúc mừng sinh nhật cho cô tại một nhà hàng cách
trường học rất xa. Họ đã gọi cả một bàn rượu uống không biết trời đâu đất đâu
để mừng cô chính thức trở thành người lớn.
Sau cùng, cô bước tới
quầy rượu trong cơn chuếnh choáng, ôm chặt lấy cổ một chàng trai đòi hôn trong
tiếng reo hò, cổ vũ của đám đông.
Lúc đầu đối phương còn
có vẻ ngạc nhiên, nhưng cô lim dim mắt, nói: “Hôm nay là sinh nhật của tôi. Các
bạn tôi đều nói anh rất đẹp trai, không biết anh có nể mặt tôi một chút
không?”.
Đó là nụ hôn đầu đời của
cô dành cho một người con trai mà sau này đến khuôn mặt của anh ta cô cũng
không sao nhớ nổi.
Cô không cho đó là
chuyện gì nghiêm trọng, lúc đó bất cứ trò đùa nào cũng đều khiến cả bọn rất vui
và hưng phấn.
Bản nhạc DJ bỗng nhiên
thay bằng một bài khác, âm thanh dìu dặt của nó đã kéo cô thoát khỏi dòng ký
ức, trở về với hiện thực.
Cô ngồi trên chiếc ghế
tròn cao, yêu cầu một ly Chivas, vừa cầm ly lên thì cảm giác phía sau có ai đó
áp sát vào người, một bàn tay vươn qua vai, giành lấy ly rượu trong tay cô.
“Phụ nữ không nên uống
loại rượu mạnh như thế này.” Hàn Duệ lắc lắc ly rượu màu vàng trong tay, sắc
màu như hổ phách ấy ánh vào tận đáy mắt anh, lấp lánh.
Cô sững người một lát,
còn Hàn Duệ ngồi xuống bên cạnh vẻ rất tự nhiên. Đôi chân dài đặt lên chỗ để
chân bằng kim loại, anh nghiêng người nói với phục vụ: “Hãy lấy cho cô gái này
một ly rượu loại nhẹ hơn”, nói rồi kề chiếc ly vào môi nhấp một ngụm.
Xung quanh quầy rượu
toàn là đèn chùm, tỏa xuống từng luồng ánh sáng, trong đó có một luồng vừa vặn
chiếu lên sống mũi và cằm của Hàn Duệ, làm rõ những đường nét cương nghị, đẹp
như bức tượng của anh. Ánh mắt của Phương Thần bất giác rơi xuống yết hầu đang
chuyển động của Hàn Duệ, rồi bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng rực lên một
cách lạ lùng.
Cô không ngờ rằng, một
động tác nhỏ như vậy cũng gợi lên sự quyến rũ đối với người khác.
Dường như Hàn Duệ cũng
cảm thấy có điều gì đó khác thường, anh dừng ánh mắt lại, nhướn đôi lông mày
lên, miệng hỏi: “Sao thế?”.
“Không có gì”, Phương
Thần đổi tư thế ngồi, để tìm cớ che giấu tâm trạng vừa rồi.
“Cảm ơn anh đã cho tôi
đi nhờ xe hôm ấy”, cô nói đại một câu.
Hàn Duệ vẫn tỏ ra rất
bình thản: “Hôm ấy cô đã cảm ơn rồi”.
Câu nói của anhPhương
Thần cảm thấy hơi cụt hứng.
Cô trầm ngâm một lát,
trong lòng nghĩ, vì sao anh ta lại tới ngồi cạnh mình? Hơn nữa, tại sao mãi
không thấy pha rượu xong cho cô?
Từ chỗ cô ngồi có thể
nhìn thấy bọn Chu Gia Vinh đang rất vui vẻ, xem ra, quay trở lại đó nhập bọn
cùng chơi với họ cũng không phải là một ý tồi.
Người pha chế rượu dừng
động tác đẹp mắt giống như vẻ đẹp toát ra từ con người anh ta, rồi đặt trước
mặt cô một ly cocktail đủ màu.
Cô cầm ly rượu lên, đang
định chào rồi đi thì Hàn Duệ lên tiếng: “Cô có muốn ra ngoài đi dạo một chút
không?”.
Hàn Duệ hỏi với vẻ rất
tự nhiên, sau đó châm một điếu thuốc, từ từ rít một hơi, giấu ánh mắt cùng vẻ
mặt dưới ánh đèn và làn khói thuốc, nhìn khuôn mặt trông nghiêng của cô.
Dường như đó chỉ là một
cái nhìn đơn thuần, chứ không phải mong chờ ở cô một câu trả lời.
Sau này nhiều lần Phương
Thần đã nghĩ chắc chắn khi ấy có một gene lặn nào đó tự nhiên đột biến nên mới
khiến cho cô lên xe theo người đàn ông ấy.
Tất cả chỉ là ba lần gặp
mặt, trao đổi không quá mười câu.
Thế mà lời mời ấy trong
tiếng dìu dặt của bản nhạc, xem ra chỉ giống như một lời đề nghị đang thịnh
hành một thời mà thôi.
Nhưng cũng đầy vẻ mê
hoặc.
Lại giống như bao nhiêu
năm trước, cô kiên quyết hôn một chàng trai trong tiếng cổ vũ của đám đông.
Trong khoảnh khắc ấy, cô đã nhìn vào đôi môi mỏng của anh ta, và cả vẻ chẳng
chút bận tâm trong ánh mắt của anh ta nữa, dường như một cảm giác ngu ngốc nào
đó lại trỗi dậy lên trong cô, bứt phá ra khỏi con người cô, khiến cô quên mất
sự cảnh giác cần phải có, mà chỉ còn cảm thấy rất phấn chấn.
Chương 7
Hàn Duệ không hề nói với
cô rằng sẽ đi đâu, và lần này cũng không có cảnh tượng trống dong cờ mở như lần
trước. Anh đích thân lái chiếc xe Carrera GT, chở cô đi trên tuyến đường chính
giữa lòng thành phố, thẳng một mạch từ phía tây thành sang phía đông.
Đèn hai bên đường với đủ
mọi màu sắc như những chùm sao từ trên trời sa xuống, lại giống như những viên
dạ minh châu lấp lánh, nhanh chóng vun vút lùi lại phía sau.
Cuối cùng chiếc xe chạy
thẳng đến một con đườ