Polly po-cket
Anh Là Của Em

Anh Là Của Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322721

Bình chọn: 7.5.00/10/272 lượt.

gia. - Rose lên tiếng. Thực ra nó vẫn zất

lưỡng lự khi nói tham gia vì nó thực sự rất muốn về Los Angerles.

Giờ ăn trưa ở cangtin hôm ấy học sinh chỉ bàn tán về chuyến đi dã ngoại lân này. Nó cũng hông phải ngoại lệ.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Bố mẹ tôi đâu? - Vừa bước vào nah fnso hỏi ngay lão Fitr.

- Ông bà chủ đi London zùi ạ.

- Hừm. Nó bước lên vội lên phòng.

Trời đã bắt đầu rét. Nó đã chẳng thích mùa đông. Nó thích mùa thu hơn.

Học sinh trường nó được nghỉ 3 ngày trước hum đi thăm quan.

Ngày thứ nhất: Nó ăn ngủ, chơi game, chat, lên face book, blog,....

Ngày thứ hai : Nó sắp xếp lại phòng thay đồ. Chọn ra số quần áo sẽ mang đi thăm quan cùng nhà trường.

- Ngày thứ ba nó : Tiếp tục xem xét quần áo. Nó có quá nhiều quân áo ( Chuyện con gái chủ tịch tập đoan thời trang mà ).

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ở sân trường học sinh đã tập trung đầy đủ. Trên xe ô tô nó ngồi cạnh

Jond và nagy sau William. Còn William thì ngồi cạnh Nikki.Chán wa. Hông

seo nó hông được ngồi cùng William trên ô tô thì nó sẽ ngồi trên máy bay đơn giản chỉ vì nó là Rose và nó thích William ( Chảnh wa). Trường nó

cách tương đối xa sân bay. Lên đi ô tô mất ngần 1 tiếng. Trong khi đợi

máy bay tiếp nhiên liệu học sinh đều ngồi trong nhà chờ. Làm thế nào để

ngồi cạnh William bây giờ, nó nghĩ mãi mà hông gia. Nhất là Nikki cứ bán theo William, phải cắt đuôi cô ta mới được.15' nữa máy bay cất cánh.

Phải nhờ Hera với được.

- Hera. Chị giúp em việc này được hông? - Nó thì thầm vào tai Hera điều gì đó.

Nó yên tâm quay lại nghế ngồi.

Có một con nhỏ đột nhiên chạy ngang qua chỗ William. Đang chạy thì con

nhả vấp ngã. Hông ngoài dự đoán của nó Nikki chạy ra đỡ lấy cô gái vừa

bị vấp ngã trước con mắt dửng dưng của mọi người. Nikki zìu cô gái đi và hông quên dặn với William.

- Anh đợi em trên máy bay nhé. Em giúp bạn này đã.

Nhưng lúc đó để đảm bảo mưu kế của minh thành công nó đã đánh lạc hướng

William bằng cách ra ngồi cạnh Jond và trong lúc đi qua nó tỏ ra vô tình giẫm vào chân William tất nhiên là nó xin lõi rối rít làm cho hắn hông

đẻ ý đến Nikki. Còn Jond và Aron đang bận nói chuyện với mấy bà tám.

Henry thì nói chuyện với mấy người bạn.

Đợi mọi người lên máy bay ngân hết nó mới bước lên. Tất cả chỗ ngồi đều

có người zùi. Trừ chôc cạnh William và chôc cuối đuôi máy bay.Nó bước

đến ngần William cười và hỏi:

- Chỗ này có ai ngồi chưa ạ? Em có thể ngồi đây được hông?

Hắn vẫn im lặng hông trả lời. Mà hông trả lời thì có nghia là đồng ý òi. Chắc là hắn vẫn đang bực mình về chuyện Nikki chạy đi đâu mà hông báo

với hắn ( Thực ra là có báo nhưng hắn đâu có biết ). Nó khẽ ngồi xuống

cạnh William. Máy bay chuân bị cất cánh thì Nikki chạy lên kịp. Nhưng

thấy hông còn chỗ ở phía trên Nikki đành xuống tít phía đuôi. Khi bước

wa chỗ nó và William thì nó tiến sát vào hắn. Còn William thì vẫn giận

Nikki lên phớt lờ.

Ngồi trên máy bay tận 6 tiếng đồng hồ liền. Nó chán hông

có trò gì chơi. Ngồi nghịch laptop 1 lúc được khoảng 2 tiếng. Hết việc

để làm nó đành ngồi nhìn trời đất, nhìn gió, nhìn mấy, nhìn người, nhìn

cảnh. Nhìn nhìu wa đâm ra nó hoa mắt. 5 tiếng ngồi thiền trên máy bay

sao chịu được cơ chứ. Tính nó vốn hiếu động phải ngồi yên 1 chỗ làm seo

đã chịu được. Kể cả ngồi cạnh 1 bực tượng siêu đẹp trai như William

chứ(Từ lúc lên máy bay tên này chỉ ngồi yên hông là tượng thì là gì).

Haizz... Ngồi yên trên máy bay nó buồn ngủ wa. Nhưng tiểu thư như nó chỉ wen ngủ trên chăn ấm đệm êm chứ đâu có thể ngủ theo cái kiểu cứ ngục

mặt xuống là ngủ được. ( Đi học Rich ngủ theo kiểu ngồi giống như đang

đọc bài nhưng mắt nhắm lại, ngủ theo kiểu ngục mặt xuống cô giáo phát

hiện. Nhưng tất nhiên Rich thích ngủ kiểu nào trả ai nói gì). Nó đưa tay lên mồn che 1 cái ngáp mệt mỏi. Ngáp nhìu wa đến nỗi chảy nước mắt lun. Hjx Hjx.

- Cô buồn ngủ thì cứ ngủ đi. - William nói với nó nhưng mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Ngồi thế này seo ngủ được. - Nó vặn lại.

- Sao lại hông ngủ được. Cô mau tìm cách ngủ đi. Nhìn cô ngáp ngắn ngáp dài cứ như con nghiện ấy.

- Làm seo àm ngủ được. - Nó càu nhàu.

- Ngủ như thế này này.

Vừa nói hắn vừa kéo nó vào lòng. 2 tay ôm qua vai nó, cho nó giựa vào

vai. Chưa đầy 5' sau nó đã ngủ zùi. Hắn hông còn qua ra nhìn cửa sổ nữa, hắn quay ra ngắm nó. Hắn nhìn nó mỉm cười, nó cũng cười ( Mấy bạn thông cảm, nó đang ngủ mơ. Nó mơ mình được mẹ cho tiền tiêu vặt lần đầu tiên, nó mơ về kỉ niệm tuổi thơ của mình).

Tiếng của tiếp viên hàng hông làm nó tỉnh giấc. " Yêu cầu quý khách ngòi yên tại chỗ, thắt giây an toàn. Máy bay chuẩn bị hạ

cánh." Nó tỉnh ngủ hẳn. Hắn vẫn ngồi đấy vẫn ôm nó.

- Cô dậy zùi ah?

- Ưm. - Nó ngáp 1 cách uể oải.

- Cô có bị thần kinh hông?

- Tất nhiên là hông. Hỏi gì kì zậy.

- Cô hông bị thần kinh hay đại loại đầu óc có vấn đề mà seo khi ngủ cứ tủm tỉm cười vậy?