
hầu. Nhưng điều
khiến nó thấy lạ là bà ta hông hề khen đẹp hay cảm ơn cho đúng phép xã
giao.
- Cháu rất hợp ý bác. Hy vọng quan hệ của bác và cháu hông dừng tại đây mà còn tiến xa hơn.
- Cháu cũng hy vọng là thế ạ.
- Bác biết cháu thích William.
- Dạ.
- Bác rất ủng hộ việc này. Bắc giúp cháu tiếp cận William nhiều hơn.
- Nhưng anh William đã có Nikki rồi ạ.
- Vì vậy bác mới cần tới cháu. Bác biết rõ cháu có thể làm được việc bác hông làm được. Đó chính là tách William khỏi Nikki.
- Nhưng anh William hông hề để ý tới cháu.
- Bác nghỉ rằng tuy cháu nói vậy nhưng cháu hông hề bỏ cuộc. Hơn nữa nếu cháu yêu William thì hãy giúp nó tránh xa con bé Nikki kia. Thực sự nó
hông thể có quan hệ quá thân thiết với 1 con nhỏ thiéu tư cách như Nikki được. Con nhỏ đó chỉ làm tăng thêm gánh nặng chi William mà thôi. Cháu
hiểu ý bác chứ?
- Vâng ạ. Cháu sẽ cố gắng.
- Đây là món quà của bác cho cháu.
Người giúp việc của bà Danixe cầm xa một chiếc hộp bên trong là triếc vòng cổ bàng vàng ròng và đính rất nhiều rubi.
- Đẹp quá ạ. Cháu cảm ơn bác.
- Hông có gì. Thực sự William cần 1 đứa như cháu.
Nó và bà Danixe cùng mỉm cười. Nụ cười đó giống như thỏa thuận của 2
người. Bà Danixe sẽ giúp Rose có được William. Đổi lại bàng mọi giá Rose phải làm cho trong trai tim của William hông còn hình bóng của
Nikki.Trên đường về nhà, ngồi trong xe ô tô nó mải mê gắm nhìn chiếc
vòng và thỏa thuận của nó với Danixe William, công chúa nước Áo, một
người đàn bà đẹp và rất sắc sảo.
Kì nhỉ đông kết thúc nó lại pahir tới trường đi học. Thực ra vì vừa mới nghỉ xong lên đến lớp thầy cô giáo cũng hông bắt học căng lém, toàn ngồi chơi thui ah, lại còn được về sớn nữa chứ.
Đếm giờ về nó định sẽ đi tới trung tâm mua sắm, nó đi chỉ để chọc páh zùi chạy lung tung chứ đâu có ý định đi mua đồ.
- Khoan đã. Dừng xe lại. - Nó nói vời người lái xe.
Xe vừa đỗ vào lề đường nó nhanh chân chạy xuống. Bởi vì nó thấy...
- Way. Anh đi đâu zậy? Seo lại đi bộ?
- Hông phải việc của cô. - Henry vẫn lẳng lặng bước đi và thậm chí còn hông thèm nhìn nó.
- Con trai chủ tịch tập đoàn ô tô lớn nhất thế giớ mà lại đi bộ ah?
Henry vẫn im lặng bước như hông có chuyện gì xảy ra. Còn nó thì cảm thấy tức giận và đôi chút bị xúc phạm. Nó vẫn bướng bỉnh bước theo Henry.
- Đừng đi theo tôi nữa.
- Tôi đi theo anh thì đã seo nào? Đường nhà anh chắc?
Henry quanh lại nhìn nó zùi lại bước đi.
- Seo anh đi nhanh thế nhỉ?
- Hông đi kịp theo tôi thì thôi.
- Ai bảo là hông kịp.
Nó vẫn đi theo. Zùi Henry đứng lại trước cửa 1 khu nhà rất rộng nằm ngần phía ngoại ô.Henry bước vào nó cũng bước vào theo.
- Woa. Anh giầu thật. Có cả đường đua ô tô của riêng mình.
- Muốn đua thử hông? - Henry cười tỏ vẻ khinh bỉ.
- Đua thì đua.
Henry lém cho nó chiếc mủ bảo hiểm. Sau khi đội mủ nó hỏi Henry:
- Mấy vòng?
- 3 vòng sân.
- Ok.
Nói xong nó bước vào chiếc xe mà Henry chỉ cho nó. Tiếng súng báo hiệu
xuất phát. Nó phóng ngần hết tốc độ. Cứ được 1 lúc thì nó vượt Henry
nhưng chưa đầy 15 giây sau Henry lại đã vượt nó. Lần này nó quết tâm
hông để Henry vượt mình nữa.Sắp đến đích zùi. Nó sẽ thắng nhưng đột
nhiên Henry vượt lên và về đích trước nó. Bước ra khỏi xe tháo mũ bảo
hiểm nó thở hồng hộc.
- Cô thua zùi.
Nó kẽh gật đầu xác nhận. Lúc đó người giúp việc bê tới 1 chiếc khay bên
trên là cốc nước. Nó hông sĩ diện 1 chút nào, cầm luôn cốc nước uống hết sach.
- Này đấy là nước của tôi chứ. Ai cho cô uống hết hả.
- Tôi uống hết thfi đã sao? - Vừa nói nó vừ thở.
- Mệt vậy sao?
- Ưm. Nó khẽ gật đầu và cầm thêm 1 cốc nước nữa.
- Cô đua cũng khá đấy chứ.
- Ưm nó khẽ gật đầu và chăm chú uống nước.
- Cô cũng biết đua xe sao?
- Hông biết đua sao tôi lại nhần lời mời đua của anh. Hòi trước ở L.A bọn tôi thường tổ chức đua xe trái phép.
- Hưm. Nhưng dù sao cô cũng về sau tôi 5 giây.
- Đua xe nếu muốn thằng thì hãy hòa nhịp tim của mình với tiếng nổ của động cơ xe.
Henry chớp chớp mắt há hốc mồm nhìn nó.
- Ai nói cho cô câu này vậy?
- Huỳen thoại xe đua Lioner.
- Cái gì. Đừng có đùa nha. Ông ấy hông bao giờ nói chuyện với laọi con gái rỗng tuếch như cô đâu.
- Này. Thứ nhất tôi hông rỗng tuếch. Thứ 2 Lioner là hàng xóm của tôi
thì sao? Những lần bọn tôi đua xe trái pháp chú Lion đều mắng, nhưng chỉ mắng qua loa vậy thui. Chứ thực ra lần nào bọn tôi đua chú cũng cùng cô Emili tới xem. Rối nói cho bọn tôi nhwunxg sai sót khi đua.
- Emili. Nữ hoàng truyền thông nỏi tiếng thế giớ. Cô dùa sao? Chú Lioner hông bao giờ nói chuyện với loại phụ nữ rộng tuếch như cô ta.
- Tôi hông đùa đâu. Chú Lion yêu cô Em thật lòng đấy.
Henry vãn chố mắt nhìn nó.
- Muộn zùi tôi về đây.
Nói xong nso quay lưng bỏ ra cửa. Còn lại Henry mỉm cười một mình và nghỉ về Rose. Có lẽ Henry cũng hông gghét Rose lém.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngày mai là tối thứ 7 vì vậy nó gọi điện thoại cho bà Danixe William.
- Hello. Cháu chào bác ạ. Bác vẫn khỏe chứ ạ.
- Bác vẫn khỏe.