
Tôi tin chắc rằng đại đa số những người đi xem mắt, đều là bất đắc dĩ.
Không phải do chính mình thích đi xem mắt, mà bởi vì có một bà mẹ đang
hết sức lo lắng, hoặc một người bạn tốt thích làm bà mối.
Mà tôi nhất định là cô gái bất đắc dĩ nhất thế kỷ hai mươi mốt này —— Bởi
vì tôi không chỉ có một bà mẹ từ ái, còn có một người bạn tốt y như gà
mẹ —— Hà Nguyệt Toa. Tuy rằng tôi vẫn lấy lí do công tác bận rộn không
có thời gian để thoái thác. Nhưng mùng một tháng năm năm nay được nghỉ,
tôi rốt cục cũng không thoát được vận mệnh đi xem mắt.
.
“Dì, dì xem luật sư này như thế nào?” Hai mắt thiếu phụ như tỏa sáng—— bạn
tốt của tôi Hà Nguyệt Toa, cầm ảnh chụp đưa đến trước mặt bà cô trung
niên giống như hiến vật quý.
“Ừ, đứa nhỏ này thoạt nhìn có vẻ thật thà chất phác. . .” Bà cô trung niên—— mẹ của tôi, đeo kính lão cẩn thận đoan trang.
“Vậy để anh ta gặp mặt Tiểu Tình nhé?” Thiếu phụ đắc ý dào dạt. .
“Tôi, không, thích, người, trọc, đầu!” Đương sự —— Tôi nghiến răng nói ra mấy chữ oán hận
“Được, được, được!” Cô nàng lưu luyến không rời ném ảnh chụp của tên ngốc
thành phần tri thức kia qua một bên, tiếp tục xét duyệt cẩn thận số ảnh
chụp còn lại. . .
“Dì à, người này là bác sĩ, gia thế tốt, hơn nữa bộ dạng cũng trắng nõn!
Rất thích hợp với Tiểu Tình!” Nguyệt Toa lại hưng phấn.
“Ừ, cậu bé này thoạt nhìn có vẻ tốt tính!” Mẹ tôi lại dịu dàng nở nụ cười. .
“Con không chấp nhận người dưới 1m7!” Chẳng lẽ mẹ tôi đã quên con gái bà cao 1m7 sao?
Hai người trước mặt có yên lặng một lát. . . Qua 5 phút, Nguyệt Toa lại
bùng nổ: “Dì! Người này thật tốt! Tốt nghiệp trường danh giá, thành phần tri thức IT!”
“Ừ! Cũng không tệ! Nhìn qua rất có tinh thần!” Mẹ tôi phụ họa. .
“Mẹ! Nguyệt Toa! Thằng nhóc này vừa mới tốt nghiệp! Con không có sở thích yêu trẻ con!” Tôi sắp phát điên.
Lặp lại hơn mười lần áp bức cùng phản áp bức, tôi rốt cục đầu hàng, yếu ớt
nói: “Mẹ, Nguyệt Toa! Con còn trẻ, đâu cần phải vội vàng đi xem mặt!”
Đôi bạn vong niên cực ăn ý liếc nhau, đồng thời u oán nhìn tôi một cái,
nhìn đến mức tôi thầm sợ hãi. Sau đó hai người tự động loại bỏ kháng
nghị của tôi, tiếp tục vùi đầu lật tư liệu đề cử đối tượng xem mặt .
Ngay lúc tôi sắp phát điên, mẫu thân đại nhân ngồi bên cạnh tôi bỗng nhiên
nở nụ cười yêu thương, mà Nguyệt Toa bên kia cũng lộ ra nụ cười vui
mừng, trong lòng tôi thầm hô < đại sự không ổn> —— chẳng lẽ bọn họ lại có chung quan điểm?
Quả nhiên, mẫu thân môi mỏng hé mở, còn mang theo chút vui mừng cười: “Tiểu Tình, mẹ tìm được cho con một đối tượng xem mặt thích hợp nhất.”
Một trang giấy dày đặc tư liệu cá nhân, mà không có ảnh chụp, hơi có chút
thần bí được ném tới trước mặt tôi. Trên trang giấy là một cái tên nghe
nhiều nên quen thuộc lại xa lạ: Lý Minh…
Tôi, Ôn Tinh, 26 tuổi, sắp bắt đầu buổi xem mặt lần đầu tiên trong đời
Mà đối tượng mẹ tôi cùng Nguyệt Toa lựa chọn lại tên là Lý Minh!
Ông trời của tôi ơi! Trong sách giáo khoa Tiểu học, mười ví dụ thì có chín
cái lấy tên này; cuối những năm 70 đầu năm 80 có một đống nam sinh có
tên này. Thật sự quá buồn cười! Tôi lại phải xem mặt với người đàn ông
xa lạ “Lý Minh” này? Mệt tôi còn từng ôm giấc mộng bạn trai sẽ có tên
giống nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, đau khổ triền miên, khí vũ
hiên ngang, ví dụ như “Hiên” hay “Hạo” gì gì đó.
Đứng ở cửa Starbucks, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên tư liệu cá nhân của Lý Minh: tổng giám đốc công ty IT gia sản bạc triệu, tốt nghiệp thạc sĩ hệ máy tính đại học Bắc Kinh, ba mươi mốt tuổi, cao 1m78, thân thể khỏe mạnh, diện mạo tuấn tú, khiêm tốn lễ phép. . . Tuy không có ảnh chụp,
nhưng mẹ tôi hết sức tin tưởng vào ánh mắt “Duyệt vô số người” của bà Vương “Môi giới hôn nhân”.
Nhưng người đàn ông ưu tú như vậy, vì sao còn phải dùng cách xem mắt để tìm
người yêu? Chẳng lẽ có bệnh không tiện nói ra? Tôi có chút nghi ngờ,
nhưng tôi tình nguyện tin vào vận khí của mình, ngoan ngoãn ngồi trong
quán cà phê chờ vương tử đến. Cho dù đối phương là kẻ ngu ngốc, tôi cũng muốn gặp mặt anh ta, huống chi anh ta còn là tinh anh trong thương
giới, không phải ngu ngốc.
“Xin hỏi cô là Ôn Tinh tiểu thư sao?” giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi. Tôi vội ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đang cười.
Người đàn ông trước mắt mặc tây trang màu xanh thẫm được may hết sức khéo
léo, có dáng người cao lớn cân xứng, ngũ quan cũng được gọi là tuấn tú,
nhưng đôi mắt có chút âm nhu làm cho tôi không thoải mái —— nhưng tính
tổng thể có thể cho tám mươi điểm! Trong lòng thầm khen bà Vương đó cũng thật có mắt nhìn. Tuy rằng mấy bức ảnh khác bà ấy đưa cho mẹ tôi đều vô cùng thê thảm, nhưng khi người đàn ông trước mắt này xuất hiện, tôi có
thể xác định định luật “Mèo mù vớ cá rán” có thật—— đương nhiên, tôi là
con mèo mù kia!
“Tôi là Ôn Tinh.” Tôi bày ra nụ cười dịu dàng thiên hạ vô địch—— hoặc nên
dùng “sởn cả tóc gáy” để hình dung thì thích hợp hơn, “Anh là Lý Minh
tiên sinh?”
Đối phương gật đầu, lại cười nói: “Ôn Tinh tiểu thư, quả nhiên người cũng như tên.” .
Khôn