Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324304

Bình chọn: 7.00/10/430 lượt.

không? – Tuyết Lan trêu chọc.

Nghe cô ta nói, mặt nó lại tiếp tục đỏ ửng, biểu hiện đó của nó khiến Tuyết

Lan tức điên lên, cố gắng giấu đi sự tức giận trong giọng nói, Tuyết Lan ra vẻ lo lắng:

- Chị Nguyệt à, em thương chị như người thân

trong gia đình vậy á. Thật ra, anh Phong lăng nhăng lắm đó chị, cặp kè

hết cô gái này đến cô gái khác, sau khi chơi đùa với họ xong, anh ấy sẽ

vứt bỏ không thương tiếc, nhưng em nghĩ chị và anh ấy chưa có chuyện gì

đâu đúng không?

Không để cho nó trả lời, Tuyết Lan tiếp:

- Chị đừng có làm chuyện đó với anh Phong nha, sau khi đạt được mục đích, con trai thường tìm đến một người mới đó chị, hihi

- Ừ, chị biết, em cứ yên tâm nha – Nó mỉm cười, gương mặt hơi biến sắc.

Nghe Tuyết Lan nói xong, bỗng dưng nó cảm thấy sợ, tuy biết ngày xưa hắn

đúng là người như vậy còn bây giờ thì không, nhưng lỡ như hắn làm vậy

thì sao? Nó sẽ phải làm gì?…..trong đầu nó hiện lên muôn vàn câu hỏi.

Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của nó, Tuyết Lan hả hê vô cùng, cô ta đã cố tình

gieo vào nó mầm mống của sự nghi ngờ và cô ta sẽ từ từ chia rẽ hai

người, để rồi người đạt thắng lợi cuối cùng chỉ có thể là cô ta. Một lúc sau, hắn trở lại phòng. Vừa thấy hắn, Tuyết Lan đã ôm chầm lấy tay hắn, nũng nịu:

- Anh Phonggggggg, em muốn đi chơi, anh chở em đi nha.

- Anh còn phải làm việc mà, à mà Nguyệt này, chúng ta đi thôi – Hắn mỉm cười nhìn nó.

- Đi đâu? – Nó mỉm cười nhưng trong lòng vẫn còn để tâm điều Tuyết Lan nói.

- Đi làm việc – Rồi hắn quay qua Tuyết Lan – Em về nhà trước đi, hôm khác anh chở em đi chơi.

- Vâng, anh hứa đó nha – Tuyết Lan xịu mặt xuống rồi bỏ về, trong lòng

thì căm ghét nó vô cùng, nhất định cô ta phải chia rẽ hai người thì mới

vừa lòng.

Đến chỗ hẹn, hắn và nó ngồi chờ đối tác đến. Trong lúc chờ đợi, nó hỏi hắn:

- Lần này chúng ta gặp ai hả anh?

- Rồi em sẽ biết thôi, người quen đó – Hắn mỉm cười ra vẻ bí mật.

- Chẳng lẽ là….. – Nó chưa kịp dứt lời thì Eric đẩy cửa bước vào trong.

- Chào hai người, đợi lâu chưa?

Nhìn thấy Eric, nó rất vui:

- Dạo này anh khoẻ không? Sao không liên lạc với em? Hay là đi hẹn hò với cô nào nên quên em rồi? – Nó trêu.

- Anh làm gì có ai? Còn em thì sao? Mới hôm trước khóc lóc ầm ĩ mà bây

giờ đã hoà nhau rồi sao? – Eric cũng không vừa, trêu ngược lại nó.

- Anh…. – Mặt nó đỏ ửng – Em không thèm nói chuyện với anh nữa, hứ

Ngồi im lặng nhìn hai người đấu khẩu, hắn cảm thấy khó chịu trong lòng khi

nhìn thấy nó thân thiết với Eric. Hắn lãnh đạm lên tiếng:

- Này, có lẽ chúng ta nên vào vấn đề chính nhỉ?

- Anh nghĩ có người ghen rồi đó – Eric thì thầm vào tai nó – Anh nghĩ em nên qua bên đó ngồi với Phong thì tốt hơn

- Vâng, vậy hôm nào mình nói chuyện sau nha, em đi đây – Nó cũng thì thầm lại rồi an phận ngồi kế bên hắn.

Hắn khẽ cau mày lại, nói khẽ vào tai nó:

- Em được lắm, tối nay về biết tay anh.

Nói rồi, hắn và Eric bắt đầu bàn về công việc, còn nó thì ngồi im lặng,

trong lòng không ngừng gào thét kêu cứu. Sau khi bàn việc xong, nó muốn

đến nhà nhỏ chơi, suy nghĩ một lát, hắn đồng ý nhưng ra điều kiện là nó

phải về sớm. Tuy không cam tâm nhưng nó cũng phải đồng ý. Đến nhà nhỏ,

hai đứa rủ nhau lên phòng đóng cửa lại, bắt đầu mở hội buôn dưa lê. Nhỏ

trịnh trọng thông báo:

- E hèm, tôi xin tuyên bố buổi thảo luận về vấn đề “lẩu thập cẩm” của chúng tôi xin được phép bắt đầu.

Nó ngồi nghe xong thì vỗ tay hưởng ứng. Nhỏ tiếp tục:

- Xin hỏi tiểu thư Bạch Nguyệt của chúng ta muốn chia sẻ chuyện gì?

- À, đây là một chuyện hơi khó nói – Nó gật gù –

$^(#$^^%*^$#%^#$%^*^&^$%, rồi xong, chuyện là vậy đó thưa hội trưởng hội buôn dưa lê.

Nghe nó kể xong, nhỏ đứng hình, tới mức nó phải nhắc khéo:

- Hội trưởng ơi, coi chừng ruồi bay vào miệng đó – Nó trêu

Nhỏ lấy lại bình tĩnh và gào ầm lên:

- Vậy là bà làm chuyện đó rồi hả????????????

- Im coi – Nó lấy tay bịt miệng nhỏ lại – Tui đâu có mướn bà hét lên đâu.

- Hihi, xin lỗi, tại tui bất ngờ quá, công nhận, trẻ con bây giờ lớn nhanh thật – Nhỏ giả vờ ngẫm nghĩ – Tội lỗi, tội lỗi

Nhỏ vừa nói xong, hai cái gối trên tay nó phi thẳng vào mặt nhỏ, nó gằm gè:

- Bà nói nữa đi, rồi tui sẽ thương bà lắm – Nó nhoẻn miệng cười

- Thôi, thôi, mà nè, nói chuyện nghiêm túc đi, bà không định làm gì con Tuyết Lan à? Tui nghĩ nó không đơn giản đâu.

- Bà đừng nói bậy, Tuyết Lan rất tốt, với lại, cô bé có vẻ hay lo lắng

cho người khác, chắc chuyện lần dó chỉ là vô tình thôi – Nó mỉm cười –

Mà Giao Châu nè, có khi nào anh Phong có người con gái khác ngoài tui

không?

- Bà bị ấm đầu sao? Tui thấy Chấn Phong thương bà quá trời luôn, làm gì có chuyện đó – Nhỏ sờ trán nó – Đâu có nóng đâu ta, mà sao bà hỏi vậy?

- Giỡn hoài, tại…tự nhiên tui thấy lo, tui sợ anh Phong chán tui, haizzzz – Nó thở dài thườn thượt.

- Điên nè – Nhỏ đánh vào đầu nó một cái – Không có chuyện đó đâu, mà bà

cũng đừng có ỷ y, lo mà giữ chồng đó, coi chừng bị con em cướp mất bây

giờ.

Nhỏ nói xong, nó vật nhỏ ra và bắt đầu chọt léc, nó cười man rợ:

- Nãy giờ tui thấy bà giỏi quá nhỉ? Dám đánh tui cơ đấy, cho bà biết ta


Old school Swatch Watches