XtGem Forum catalog
Ánh Sao Ban Ngày

Ánh Sao Ban Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324784

Bình chọn: 7.5.00/10/478 lượt.

câu nói của cô: "Sao em biết nó cởi mở hơn trái tim của người đàn ông?".

"Ai cũng nói rằng không thể hiểu rõ trái tim của phụ nữ, nhưng theo em, trái tim của người đàn ông còn khó hơn nhiều. Tại sao lại như vậy? Phải chăng đó là vì trái tim đó quá ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Ngoằn ngoèo quá, tự nhiên những chỗ để mở rộng cũng sẽ ít đi, cũng sẽ tự nhiên trở nên hẹp hòi". Thả Hỷ phân tích xong còn bổ sung thêm một câu: "Anh không thấy là những người mắc bệnh tim phần lớn là nam giới sao. Bởi vì không gian để mở rộng trong đó không nhiều nên mới dễ dàng bị tắc nghẽn".

"Em đang định tội trước, sau đó tìm chứng cứ để chứng minh đúng không. Lý luận sắc bén thế, anh mà không chú ý cũng dễ bị em cuốn theo chiều hướng đó mất".

"Chứng minh được trái tim của người đàn ông hẹp hòi thì có gì tốt cho em nào?"

"Chẳng phải em sẽ lấy lại được thăng bằng, sẽ thấy rằng mình bị tổn thương là do nguyên nhân sinh lý từ tim của những người đàn ông như bọn anh sao?"

Thả Hỷ đưa tay lấy một chiếc gối, để ra phía sau, ngồi dựa vào thành giường: "Anh thừa nhận đã từng làm em bị tổn thương?". Oan có đầu, nợ có chủ, dù rằng cô giờ đây đã hoàn toàn không còn để ý tới nó nữa, thậm chí cũng không nhớ tới, nhưng đã nắm được câu nói đó của Tần Mẫn Dữ, Thả Hỷ cũng phải phản công lại một chút.

"Anh thừa nhận". Tần Mẫn Dữ cũng rất thẳng thắn: "Tuy nhiên, điều đó chẳng liên quan gì đến cấu tạo tim của anh cả. Bởi vì khi làm em bị tổn thương, trái tim anh cũng phản kháng, cũng đau đớn".

Đây có thể coi là câu nói thật lòng nhất của anh từ khi Thả Hỷ biết Tần Mẫn Dữ. Nhưng câu nói đó cũng chỉ đủ để chứng minh rằng anh không hoàn toàn vô tình với cô, mà điều này cô cũng đã sớm biết từ rất lâu rồi.

"Nhưng nó không hoàn toàn đau lắm. Cảm giác đau đớn ấy không đủ để ảnh hưởng đến phán đoán và quyết định của anh, không đủ để anh mãi ở bên em". Thả Hỷ quay nhìn sang hướng khác: "Tần Mẫn Dữ, thực ra, chuyện cũ của chúng ta chỉ là những rung động đầu đời. Trải qua quá trình đó, em đã hiểu rõ bản thân mình rồi. Em không đủ sức hấp dẫn để lôi kéo người ta về với mình, bản thân mình cũng tự nguyện dâng hiến, nhưng người ta vẫn cảm thấy mình như một gánh nặng. Em chỉ có thể lắc lư trên chiếc cầu bập bênh mà thôi. Tương lai, liệu có phải mãi mãi vẫn như vậy? Cho tới khi em từ bỏ tất cả, cho tới khi em tự nguyện bước xuống khỏi cầu bập bênh, không nhìn người đối diện nữa, cũng không nghĩ đến người đối diện đó nữa".

"Anh, anh đã làm em mất tự tin?". Lúc đó, Tần Mẫn Dữ mới dần dần đối mặt với những tổn thương mà anh đã mang lại cho Thả Hỷ. Có chút gì đó vô cùng chán nản, vô cùng căng thẳng. Thường thường, khi sự việc đã được nói ra cũng đồng nghĩa với việc mọi thứ đã qua sẽ được bọc lại trong những quả bong bóng rồi trôi dần theo dòng nước chảy.

"Nếu em nói là đúng, anh có bù đắp cho em không?". Nhìn Tần Mẫn Dữ đang rất chăm chú suy nghĩ, Thả Hỷ vội nói, "Lòng tự tin của em vốn dĩ không được thừa thãi như vậy, đặc biệt là trong lĩnh vực này. Có hay không có sự bù đắp của anh, nó vẫn chỉ như là cái đáy chai tội nghiệp, không thể hết sạch không còn gì và cũng không thể phình to quá được".

"Nếu như nó to hơn một chút, có thể rất nhiều sự việc sẽ khác đi".

"Anh khích lệ em giành giật?"

"Cứ cho là thế đi. Hãy lấy lại dũng khí như hồi em ôm một chân anh vậy, việc gì cũng có thể giải quyết được". Tần Mẫn Dữ không ngại nhắc lại chuyện cũ, cũng may anh đã không mù quáng đến mức từ chối mối quan hệ đó.

"Nếu lúc đó em ôm cả hai chân anh, có phải anh sẽ không bỏ chạy sang Mỹ?". Thả Hỷ bỗng hỏi anh.

Tần Mẫn Dữ bước lại gần cô: "Anh bỏ chạy sang Mỹ, nhưng chẳng phải cũng đã về rồi sao? Níu giữ một con người, chỉ cần một chân là đủ rồi".

Thả Hỷ ngẩng lên nhìn anh: "Tần Mẫn Dữ, sau khi ở bên Diệp A Na, toàn bộ con người anh đã thay đổi rồi, anh trở nên rất sâu sắc đấy!".

Thả Hỷ cũng có phần cố ý khi nhắc tới Diệp A Na. Cô thấy Tần Mẫn Dữ đang ở quá gần cô, dường như muốn nói điều gì đó, cô cần phải giữ một khoảng cách an toàn. Dù sao, hai người đã từng có một thời gian thắm thiết bên nhau, nếu cứ tiếp tục giữ khoảng cách gần như vậy, chỉ một thoáng nghĩ sai cũng có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.

Quả nhiên, nghe thấy câu nói đó, Tần Mẫn Dữ bèn trở về vị trí cũ. Khi nhắc đến Diệp A Na, dường như anh chẳng có chuyện gì để nói.

Thả Hỷ khẽ cắn môi: "Anh cười em phải không? Em đúng là một người đã thất bại rồi vẫn không biết mệt mỏi. Chắc anh cũng đã đoán ra, ban nãy em đến tìm Triệu Vĩ Hàng là để nói những lời đại loại như muốn được ở bên anh ấy, muốn được nối lại với anh ấy, nhưng kết quả vẫn bị người ta bỏ rơi. Khi bị hất ra ngoài, vì quá vội vàng trốn chạy nên em mới bị ngã, thật đáng xấu hổ phải không?!"

"Em hiểu rõ hoàn cảnh của mình như vậy, có nhiều cảm xúc như vậy nhưng lại không giành được một phần tình cảm. Em ngốc nghếch lắm phải không?". Thả Hỷ chỉ có thể tự châm biếm mình.

"Cố Thả Hỷ, em có biết vấn đề của em là ở đâu không?". Mặc dù không muốn giúp cô trong vấn đề này nhưng Tần Mẫn Dữ vẫn có điều muốn nói với Thả Hỷ. "Vấn đề của e