
quá khứ.
Tư Đồ Quyết lại không thích người mà trong ngoài không đồng nhất, đặc biệt là quan hệ giữa cô và cậu ta vốn chẳng ra làm sao cả, mạnh ai người ấy làm là tốt nhất, tội gì phải giả vờ lấy lòng, cô thấy mệt thay cậu ta, càng không muốn coi cậu ta là một tên sai vặt.
Lời của cô có lẽ đã chạm đúng chỗ yếu của Diêu Khởi Vân. Cậu im lặng một lúc, rồi mới lạnh lùng nói: “Vì sao em không cho anh cơ hội thể hiện?”
Lúc này Tư Đồ Quyết mới nhìn thấy trên tay cầm túi cầu của Diêu Khởi Vân, các móng tay đều được cắt trụi, chỉ còn nhìn thấy da thịt, những ngón tay không sạch sẽ trước kia đã biến mất, giờ trên tay chỉ thấy loang lổ những vết thương, có chỗ thậm chí còn lộ ra màu da hồng hồng, giống như có người vì cố gắng cắt bỏ những gì trên tay mà dùng cách cực đoan vậy.
Nói đến việc tay đứt ruột xót, Tư Đồ Quyết khi còn nhỏ dùng com-pa, từng một lần bị đâm vào tay, vết đau đó đến ngày hôm nay cô vẫn còn nhớ rất rõ. Cô không nghĩ ra lại có người có thể bất chấp, nhẫn tâm với mình như thế, quả thực là tự hại mình! Lẽ nào… Chính là vì ngày hôm đó tranh cãi, lúc cô thịnh nộ đã cố ý tỏ vẻ ghê sợ sự bẩn thỉu và vùng vẫy khỏi tay cậu ta?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng mình một cái, không còn tâm tư đòi lại túi của mình, cứ thế đi thẳng một mạch tới trường.
Sau khi tan học, Tư Đồ Quyết còn ở sân cầu của trường đánh hai ván cầu lông với Ngô Giang, đánh xong cũng không đi tìm Diêu Khởi Vân mà cứ thế đi thẳng về nhà. Trên đường cô còn nghĩ, cậu ta tan học không thể vì không tìm thấy đường mà đi lạc chứ? Nhưng không ngờ khi cô ấn chuông cửa, Diêu Khởi Vân lại là người chạy đến mở cửa.
Cậu ta không bị lạc.
Nhìn Diêu Khởi Vân đang chăm chú tưới nước bồn hoa trong nhà, Tư Đồ Quyết không biết nên thấy nhẹ nhõm hay tiếc nuối.
Sau này trên đường đi học hay tan học, chỉ cần nhìn thấy Diêu Khởi Vân, Tư Đồ Quyết cũng không cự tuyệt “ý tốt” của cậu ta nữa. Cậu thay cô xách túi cũng tốt, ở nhà thay cô thực hiện mệnh lệnh rửa bát của bố cũng tốt, buổi tối khi cô đói bụng thì cậu chủ động nấu bữa ăn khuya cũng tốt, muốn thế nào được thế đó. Cứ theo lời cậu ta nói, thuận theo những gì cậu ta nghĩ, cô làm gì mà không để cho người khác có cơ hội thể hiện chứ? Cứ như vậy, “đứa trẻ ngoan” với đầy mỹ đức truyền thông của dân tộc Trung Hoa như cậu ta có thể được bố mẹ khen ngợi nhiều hơn, cô cũng không bị mắng là cả ngày đối đầu với cậu ta.
Tư Đồ Quyết nghi ngờ sự thoả hiệp đang dần lớn lên của mình xuất phát từ nỗi sợ mơ hồ nào đó với một người, người mà có thể bất chấp, nhẫn tâm với chính mình như thế thì còn việc gì mà cậu ta không dám làm chứ?
Cô cảm thấy mình đang nhượng bộ, nhưng trong mắt bố cô lại không phải như vậy. Có một lần, Tư Đồ Cửu An hết giờ làm về sớm, vừa lúc gặp Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết tan học về nhà, trên vai Diêu Khởi Vân là túi sách của Tư Đồ Quyết. Tư Đồ Cửu An thấy thế liền giận dữ, gọi con gái lên lầu mắng cho một trận, mắng cô ăn không ngồi rồi, thấy Diêu Khởi Vân hiền lành liền nghĩ cách bắt nạt cậu ta.
Quả thật là “Tuyết rơi tháng sáu”[1'> mà, Tư Đồ Quyết cảm thấy rất oan ức, đã nói nhiều lần là Diêu Khởi Vân không nên làm như vậy, nhưng cô cũng không có cách nào cả, chỉ có thể chiều theo cậu ta mà thôi. Đến khi Diêu Khởi Vân ra làm chứng, cậu ta luôn miệng thừa nhận sự thật đúng là như vậy. Nhưng Tư Đồ Cửu An đâu chịu tin, chỉ cho rằng đứa trẻ Diêu Khởi Vân này có tâm tốt, bị con gái sai khiến nhưng vẫn bao che cho, mà quả thật đứa con gái bốc đồng của ông đúng là không bằng một phần vạn cậu bé này. Ông lập tức ra lệnh bắt Tư Đồ Quyết trong vòng một tuần sau khi tan học, làm xong bài tập phải ở nhà làm việc nhà, không được đi đâu cả, bất kì ai cũng không được phép giúp cô, trong vòng một tuần bắt buộc phải như thế, phải suy nghĩ lại xem mình đã làm những gì không đúng.
Tư Đồ Quyết thừa dịp bố không để ý, không nói câu nào, quay về phía tên “thủ phạm” trợn mắt nhìn, tự mắng thầm mình ngốc, vô tình trúng bẫy của cậu ta. Vì thế cô càng cho rằng cậu ta nham hiểm, dối trá và gian xảo.
Tư Đồ Cửu An vẫn chưa định chấm dứt sự “dạy dỗ” con gái ngay, nhưng Tiết Thiểu Bình hiểu chuyện đã đến giải vây cho cô.
Tiết Thiểu Bình rõ ràng hiểu chân tướng câu chuyện, thay mặt mọi người trong nhà, thản nhiên nói với Tư Đồ Cửu An: “Nếu đã là người nhà rồi, không nhất thiết phải khách khí vậy, Khởi Vân là đứa trẻ hiểu chuyện, nó giống như anh trai của con gái chúng ta vậy. Anh trai giúp em gái làm chút việc cũng không có gì đáng trách, anh không cần gay gắt như vậy.”
Qua cơn phong ba này, Diêu Khởi Vân cũng không hề nói với Tư Đồ Quyết một câu gì về chuyện này, mỗi ngày vẫn quen cầm túi sách của cô đi học. Tư Đồ Quyết cũng lạnh lùng chấp nhận chuyện này, nhưng từ đó túi sách có thể nhét bao nhiêu quyển sách thì cô nhét bấy nhiêu, ngay cả bình thường những đồ có thể để lại ở phòng học cô cũng nhất loạt mang đi, hận không thể nhét thêm mấy viên gạch vào đó. Diêu Khởi Vân vẫn trầm lặng, khi nhận túi sách của cô, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Mẹ đã cứu cô khỏi cơn thịnh nộ của bố, nhưng vẫn không tránh