Anh Tan Rồi Đó

Anh Tan Rồi Đó

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323515

Bình chọn: 7.00/10/351 lượt.

hơi ! mà sao dạo này mà không đi học vậy ?_ nó đổi chủ đề

- tao…tao….

- Làm sao mày nói tao nghe xem nào! _ Nó nghe giọng con nhỏ bạn ấp úng mà trong lòng dâng lên nỗi lo lắng . Nhưng đúng lúc ấy thằng Thiên Kì lại

cướp máy rồi phóng ra ngoài luôn

- Ê, sao em lại…._ Nó vừa hét lên đã bị bàn tay to lớn của Quân bịp vào

Quay lại cuộc đối thoại giữa nó và loan nhưng bây giờ được thay bằng loan và Thiên kì

- tớ…tớ không dám đi học nữa đâu! _ Loan nhỏ giọng nói , thực sự cô không còn mặt mũi mà gặp thiên Kì nữa rồi

……đầu dây bên kia vẫn im lặng

- À mà mình đổi số rồi !

- Rất tốt ! em còn muốn lấy sợi dây chuyền nữa không ?_ Thiên KÌ nhẹ

nhàng nói. Hiện giờ trong lòng anh rất tức giận . Cô dam không gặp anh , đã thế còn thay cả số điện thoại nữa

- Anh…anh.._ Giọng nói sợ sệt của nhỏ Loan vang lên

- Quán trà sữa violet đường XX . tôi đợi em ở đó ! _ Nói xong Thiên kì tắt máy luôn. * Tại quán trà sữa violet:

Mọi người trong quán chen trúc nhau thì thầm to nhỏ , họ rất muốn đến gần chỗ anh chàng đẹp trai đó ….

Ít phút sau :

- Em để tôi đợi lâu thật đấy ! _ Thiên Kì cười nhẹ khi thấy Loan đang chuẩn bị ngồi trên chiếc ghế đối diện mình

- Chiếc vòng đâu !

- Đây là thái độ gì vậy ? Có phải em không muốn lấy lại nó không ?_ Thiên Kì giờ chiếc vòng ra trước mặt khẽ đưa đi đưa lại trước mặt nhỏ

- Anh muốn thế nào thì mới giả chiếc vòng cho tôi ! _ Nhỏ nhìn chằm chằm

vào chiếc vòng có hình cỏ ba lá , nước mắt như trực muốn trào ra . Đây

đúng là chiếc vòng của cô rồi .

‘ Mẹ à con đã tìm thấy chiếc vòng rồi’ nhỏ khẽ nói trong lòng

- Nói chuyện của chúng ta đi ! _ Thiên Kì nhìn vào khuôn mặt nhỏ chậm rãi nói

- Chúng…chúng…ta…ta…có..chuyện gì mà phải nói chứ ! _ Nhỏ nhìn xuống đất, khuôn mặt đang dần đỏ lên

- Thật là không có chuyện gì sao ?_ Thiên Kì nheo đôi mắt hổ phách sáng

ngời , môi khẽ mỉm cười . ‘ Chả lẽ cô muốn phủi hết mọi chuyện sao ‘

- Tôi …tôi …không hiểu anh đang nói chuyện gì ! _ Mặt nhỏ càng đỏ hơn

- Vậy à ! thôi được rồi để tôi kể cho em nghe vậy ! tối hôm đó , em uống

rượu , không biết đưa em về kí túc trường như thế nào tôi đành đưa em về nhà của mình , ai ngờ …..em _ Thiên Kì khẽ nhếch mép cười đểu , anh khẽ dừng lại

- THÔI ĐƯỢC RỒI !_ Nhỏ khẽ đưa đôi tay nhỏ của mình che miệng anh lại

- Vậy anh muốn thế nào ?_ nhỏ nhún nhường hỏi

- Em phải chịu trách nhiệm vs anh 1 _ Thiên Kì đưa ly cà phê không đường lên miệng khẽ nhấm nháp , rất tự nhiên mà nói ra

- Trách nhiệm….nhưng tính ra tôi mới là người bị thiệt cơ mà ! _ Nhỏ khẽ phản đối

- Đúng . Nhưng em đã cướp đi đời làm trai của anh rồi ! Em bảo như thế

này thì anh làm sao mà kiếm được vợ ! _ Thiên Kì hồn nhiên nói

-

Tôi …tôi ….tôi cũng bị như anh mà ! Nếu vậy tính ra thì ta hòa !_ Tuy

trong lòng sốc , nhưng nhỏ vẫn trưng ra khuôn mặt nịnh nọt . Với Thiên

Kì thì ‘cương’ sẽ không được

- Không !thế thì chúng ta hết chuyện để nói rồi ! _ Thiên Kì nghiêm giọng phản đối , anh cất chiếc vòng vào

túi , nhẹ xoay người tiêu sái đi ra ngoài cửa

3….

2….

1…

- KHOAN ! TÔI SẼ LÀM! _ Nhỏ Loan hét ầm lên. Tiếng hét của cô đã thu hút

sự tò mò của rất nhiều người . Thấy vậy mặt nhỏ lại đỏ lên , chạy thật

nhanh đến chỗ anh , Loan kéo cậu ra 1 khu công viên gần đó

- Vừa nẫy em bảo sẽ làm ?

- đúng !_ Loan thở hổn hển do chạy nhanh, mái tóc theo đó mà bung ra

- Làm gì ?_ Thiên Kì

” Thằng cha này đã biết còn giả vờ ! ” Nhỏ Loan khẽ mắng thầm trong lòng , ánh mắt dừng trên khuôn mặt hoàn mĩ của anh . Xong rồi nhỏ khẽ hắng

giọng nói :

- Tôi sẽ chịu trách nhiệm vs anh !

- Tốt ! thế thì đi thôi 1 _ Thiền Kì cầm lấy tay nhỏ kéo đi

- Đi đâu? _ Loan ngu ngơ hỏi , thực sự là cô không thể nào theo nổi cách nghĩ của anh

- Về nhà ! _ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn

- Nhà! Nhà nào _ Loan vẫn giữ vẻ mặt ngu ngơ

- Nhà chúng ta! đó chính là nhà của anh ! _ Thiên Kì nhìn thằng vào đôi mắt to tròn có màu nâu cà phê của nhỏ chân thành nói

- Anh…anh….thế là cả 3 người chúng ta cùng ở đó sao? (t/g: Nhỏ Loan tính cả Nàng mẫn chi đó )

- Không ! chỉ có 2 chúng ta !

- Thế ….thế …Mẫn Chi ở đâu ?_ Loan cố tìm lý do để thoát khỏi cảnh sống chung vs anh

Không trả lời cô, Thiên Kì liền rút điện thoại ra ….

- Đúng ! Anh đến đón chị ta đi ! _ Thiên Kì nói

-…….

-….

===)) Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc

- Anh nói chuyện vs ai vậy ?

- Chồng của Bà Chi !_ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn rất xúc tích

Loan ngơ mặt chả hiểu gì cả . Từ khi nào cô bạn thân của cô đã có chồng vậy?

- Còn đứng đó làm gì ! Mau về nấu cơm , anh đối lắm rồi !_ Thiên Kì nhẹ nhàng nói

‘ Có phải cô đang làm osin không?’ Loan khẽ thở dài , thôi tạm thời bắt đầu từ đây vậy!

———————————

*Tại nhà của nó :

- Anh đang làm gì vậy ?_ nó thắc mắc hỏi , khẽ đưa mắt nhìn những người anh mang đến

- Giúp em thu dọn đồ! _ Quân vắt chéo chân lên , đôi bàn tay thon dài từ từ lật từng trang báo

- Tại sao ?_ nó hét lên

- Thiên Kì đã điện cho anh và Từ giờ em sẽ ở cùng anh !

- Tại sao ?_ Nó lặp lại câu hỏi đó

- Chúng ta không phải đã là vợ chồng rồi sao ?_ Anh nheo mắt nói , khẽ mỉm cườ


Snack's 1967