
o cấp của
anh chàng tên Long
Mọi người xung quanh cũng xúng lại hỏi han 1 cách cận thận
” Chiện gì thế này ! người bị hại là mình mà !” Nhỏ ngồi bệt xuống nền
gạch mắt chăm chú nhìn từng hành động của mọi người trước mặt
-
Đem cậu ta ra ngoài đánh 1 trận nhớ đời ! Rồi chặt 1 ngón tay là được ! _ Long liếc mắt nhìn cậu con trai nhỏ nhắn trước mặt , nhẹ nhàng ra lệnh
- Chỉ cần chặt 1 ngón tay?_ Nhỏ mặt to đôi mắt trong vắt như nước mùa thu của mình ra hỏi lại
- Đúng ! _ Long vứt lại 1 từ rồi thong dong đi về phía trước
- Anh …anh…có phải bị điên không ?_ nhỏ lắp bắp nỏi , ánh mắt ánh lên sự sợ hại
Long dừng bước chân, quanh nhẹ nhìn kĩ cậu thanh niên to gan trước mặt . Từ
trước đến nay không ai dám nói vs cậu như vậy ? Vì trí ít cậu cũng là
phó bang chủ , chỉ dưới 1 người còn trên vạn người
- Oh! có chiện gì xảy ra ở đây vậy ? _ Giọng nói thánh thót của Kim anh vang lên, theo ngay sau cô là Kiều Giang
- Anh Long , đang xử đàn em sao ?_ Kim anh tiến gần nhìn vào cạnh tượng trước mặt
- Ồ! Nhìn cậu hầu này quen quen nha!_ Kiều Giang ló khuôn mặt xinh đẹp của mình ra nũng nịu nói
” Trời ơi ! Mình lại bị con nhỏ Kiều Giang lừa rồi !” Loan khẽ than trong lòng , cô lấy bàn tay che mặt
- Bên thái dương cậu ta cũng có cái mụn ruồi này ! _ Kiều Loan dí sát mặt mình vào nhìn cậu thanh niên đang ngồi bệt nên sàn nhà , bông cô nàng
tái mặt
- Cô…cô…cô…._ Kiều Loan lắp bắp nói, nhưng trong lòng khẽ vui sướng tột đọ . Giờ thì đúng là có chuyện hay rồi
” Chát” Kiều Giang giơ cánh tay thon dài lên , mạnh mẽ tát vào khuôn mặt của nhỏ ..
Và rồi chiếc mũ bị rơi xuống , mái tóc xoăn từng ngọn tự nhiên cứ thế mà
xõa ra trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.
- Cô…cô dám lừa tôi ! _ Loan khẽ nghiến răng nói , thực sự là sức chịu đựng của cô đã không còn nữa rồi …
” Chát ” Loan đứng dậy tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Giang
- Mày… mày_ Kiều Giang đang định xông vào đánh Loan , thì Kim Anh đã ngăn lại cô nhẹ cười và nói :
- Mọi người , đây là kẻ đột nhập ! Theo luật ta phải xử lý !
- Đúng vậy ! _ Kiều giang nói theo , ánh mắt như giết người bắn vào nhỏ nia lịa
Mọi người xung quanh cũng nghĩ như 2 cô nàng ….
Cộp…cộp…cộp….tiếng bước chân của 1 đoàn người đang tiến đến chỗ đó
Mọi người ki nhìn thấy người thanh niên tuấn mĩ đang thư thái đi đến, trên
người chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi đen , khuôn mặt đã được che khuất 1 nửa
bởi chiếc mặt nạ mà đen bên viền được lạm vàng , ai nấy đều cúi rạp đầu
xuống miệng hô lên 2 chữ :
- Thiếu Gia !
Thiên Kì lơ đãng
gật đầu, đôi mắt sáng rực lên khi nhìn thấy Loan , môi khẽ vẽ lên 1 nụ
cười hoàn mĩ khiến cho các chị em thất thần , tim đạp mạnh như muốn chạy ra ngoài
Anh tiến gần đến chỗ nhỏ …..
- Lại gây chuyện rồi ! _ Thiên Kì ghé sát miệng vào chiếc tai nhỏ xinh của Loan khẽ nói
- Thiên Kì ! _ Loan bất giác thốt lên, vì cô nhận ra hơi thở cùng, giọng nó đặc trưng của anh
- Rất tốt ! _ Thiên Kì cười nhẹ vì cô đã nhận ra mình , xem ra hình ảnh của anh cũng đã khắc sâu trong tâm trí tôi rồi
- Thiếu gia ,Đây là người ngoài ! _ một người nói
- Đây là bạn gái của tôi ! Các người dám coi là người ngoài sao !_ Thiên Kì lạnh lùng nói, ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng , ngạc nhiên…
Từ khi nào Chủ nhân của họ lại có 1 người con gái quá tầm thường như vậy ?
- Không …tôi …không…phải…. _ Nhỏ lấy tay gạt bàn tay đang vuốt nhẹ mặt
mình của Thiên Kì ra , cô nhanh chóng định giải thích thì Thiên Kì đã
đưa tay ra hiệu cho người dưới đưa cô đi …..
- Chiện này tí nữa
sẽ xử lý ! Mọi người mau xuống dưới nhập tiệc đi ! _ Thiên Kì lạnh lùng
nói , rồi bước chân đi về hướng có nhỏ Loan…
……………………..
- Chị ..chị…sao lại như vậy ?_ Kiều Giang lắp bắp nói
- Thôi đi ! Tí nữa tính tiếp ! _ Kim Anh xoay người rời đi , trong đầu đang nghĩ cái gì đó
Mọi người lần lượt rời đi theo lệnh của thiếu gia , chỉ còn lại 1 người
thanh niên anh tuấn đang mặc 1 bộ đò trắng trong trọng cùng những người
vệ sĩ theo sao . Anh nhìn về phía có 2 người khuất đi….
” Hóa ra là con gái ” - Anh đi mà mặc ! _ Nhỏ Loan ném chiếc váy trắng bông không tay ném
xuống đất . Hành động của cô làm những người đứng xung quanh rùng hết cả mình, tay họ không ngừng toát mồ hôi .
Có lẽ cô chưa biết tính cách thực sự của anh !
- Thật sự là cô sẽ không mặc ? _ Thiên Kì không thèm nhìn nhỏ , anh lười biếng dựa người vào chiếc ghế sô pha cao cấp
- Đúng !
- Quản lí Trần …
- Vâng thưa thiếu gia ! _ Quản lý trần tiến đến gần , ông cúi đầu kính trọng nói vs anh.
- Tiểu thư Phan loan đã làm vỡ 3 chai rượu ngoại được nhập khẩu từ anh ,
rượu đã được ủ trong 100 năm nên có giá rất đắt. Tổng thiệt hại là 100
triệu và….
- Được rồi …_ Thiên Kì ngắt lời , anh cố nhịn cười trước khuôn mặt ngộ ngộ của cô
- Một …trăm …triệu …_ Nhỏ Loan lắp bắp nói
- Thế nào , bây giờ mặc hay là trả tiền ! _ Thiên Kì đến gần chỗ nhỏ khẽ nói
- Anh…anh…_ Nhỏ đẩy thiên kì ra rồi chạy nhanh vào phòng thay đồ
- Này anh chọn váy vừa vs tôi thật đó ! _ Loan đi ra khỏi phòng thay đồ , trong lò