
em là cái bóng
của Ella mà, và thằng anh nó hoàn toàn ko sai khi hỏi nó, nó biết tất cả lịch
trình của Ella và nó cũng rất rộng lượng để mà cung cấp điều đó cho ông anh quí
hóa của nó.
Về phần Ella, cô cũng có cảm thấy có cái gì khác ở Chun, cô cũng bắt đầu ko
còn ghét anh chàng nữa, sau những buổi hẹn hò với anh, thì cô phát hiện ra anh
là 1 người ko tệ. Các bạn của cô cũng ko phải là vô tâm mà ko cảm thấy được sự
thay đổi này của 2 đứa tụi nó.
_Ella, mình thích cậu lâu rồi, cậu làm bạn gái mình nhé ?
_Xin lỗi, mình
ko thể, mình chỉ xem cậu như 1 người bạn, mình chưa bao giờ nghĩ đến điều này,
mình xin lỗi.
Chàng trai cuối đầu thấp hơn 1 chút so với lúc đầu, lúc này bạn
ko thể thấy được gương mặt của anh nữa. Pha lẫn 1chút buồn, 1 chút nuối tiếc
trong câu nói:
_Mình biết rồi, mình cám ơn cậu, dù sao thì mình cũng đã thử 1
lần cố gắng bày tỏ với cậu – Ngừng lại 1 chút để nhìn vào mắt Ella, anh nói tiếp
– mình vẫn là bạn chứ, phải ko Ella?
Ngay lúc này, Ella cảm thấy có cái gì
như là mình đang mắc tội lớn lắm, cái tội làm bạn cô đau lòng, nhưng cô biết, cô
đã làm đúng.
_Mình luôn xem cậu là bạn và mãi mãi là như vậy cho đến khi nào
cậu từ bỏ 1 người bạn như mình mà thôi Aron àh.
Vậy là Aron đã nói với Ella
điều mà suốt 4 năm qua anh giữ im lặng.
Buồn à, ko đâu cái cảm giác đó ko đơn
giản chỉ là buồn mà nó là cái gì đó đau, đau lắm nó nhói lên nơi con tim của
anh, con tim anh như đang bị ai bóp nghẹt, cảm thấy hơi thở khó khăn, cổ họng đã
nghèn nghẹn, cái cảm giác lúc này thật là tệ, và nếu bạn đã từng biết đến cảm
giác này mà Aron đang cảm nhận được thì bạn sẽ ko bao giờ muốn thử nó
đâu.
Đáng lý ra thì anh cũng ko tỏ tình sớm thế này, nếu như Chun vẫn như
trước đây, nếu như Chun vẫn là tên playboy ko bị trói buộc bởi tình yêu nhưng vì
giờ đây Chun ko còn là chính anh nữa, Chun ko còn kiểm soát được cảm xúc của
chính mình thì làm sao Aron có thể kiểm soát nó giúp anh, và Aron cảm thấy cơ
hội đang dần tuột khỏi tầm tay, anh cần bày tỏ và cần biết tình cảm của Ella
dành cho anh dù chỉ 1 lần trong đời.
Lục trong cái túi quần, Aron móc ra cái
điện thoại.
_Mình có thể gặp cậu bây giờ ko?
Rainie bước đến, rồi ngồi xuống cạnh bạn mình. Có lẽ cô cũng đang đau như cái
đau của Aron đang cảm nhận, có lẽ cô còn đau hơn anh vì cô đang đau cho chính
bản thân cô và đau lun phần của người con trai cô yêu.
Chỉ ngồi đó, bên cạnh
nhau, họ cùng lắng nghe âm thanh của đêm, chia sẻ cái ghế đá trong công viên,
hướng mắt ra xa, tưởng chừng như có thể nhìn thấy đường chân trời, và cả hai
cùng im lặng.
Rainie ko muốn hỏi gì, cô chỉ muốn ngồi như thế này, cùng chia
sẻ cái ghế đá với anh, cùng nhau ngắm bầu trời đêm đầy sao và cùng nhau chia sẻ
chung 1 bầu không khí. Anh sẽ tự nói cho cô biết chuyện gì xảy ra khi anh sẵn
sàng. Cô biết anh sẽ nói, ngay sau lúc anh gọi điện thoại cho cô mà ko phải là 1
ai khác, cô đã cám ơn anh rất nhiều vì đã nghĩ đến cô đầu tiên.
_Ella đã từ chối mình – Aron nói nhưng mắt ko nhìn cô, ánh mắt ấy vẫn còn
đang nhìn về phía xa nơi có cái bóng đèn neon kia, chốc chốc anh quay qua nhìn
cô, rồi cuối mặt xuống đầu gối của mình, được 1 lúc thì lại nhìn cái bóng
đèn.
Câu nói chỉ đơn giản thôi, nhưng nó có sức công phá rất lớn cho cả 2
trái tim đang ngồi ở đây.
Ko nói điều gì cả, Rainie chỉ ngồi đó, im lặng rồi
lắng nghe.
_Ella – dừng 1 chút để nghĩ về cái tên anh vừa thốt ra, rồi anh
lại tiếp – cô ấy nói rằng cố ấy chỉ luôn xem mình là 1 người bạn, và chỉ có thế
thôi.
Khoảng không của buổi đêm như nuốt lấy lời của Aron, ngắm nghía cái
bóng đèn neon xa xa kia 1 lúc rồi anh cũng đã chịu nói tiếp:
_Có lẽ đã phải
đến lúc mình chấp nhận và tập quen đi để ko nghĩ đến cô ấy rồi, thời gian 4 năm
cho mối tình đơn phương này nên chấm dứt ở đây, và bây giờ mình đã có câu trả
lời.
“Đúng 4 năm, thời gian ko dài nhưng cũng ko là ngắn, có lẽ mình cũng nên
làm như Aron, cũng đã đến lúc đó, cũng đến lúc cô 1 cần câu trả lời từ anh” Aron
yêu Ella bao lâu thì cũng là bấy nhiêu thời gian cô yêu anh, vui vì anh, buồn
cũng vì anh nốt.
Rainie nhìn Aron 1 lúc lâu lắm, để suy nghĩ kĩ hơn về câu
nói của Aron.
Quay mặt đi mà ko nhìn anh nữa, cô lại ngước lên bầu trời mà
nói, giọng nói đều đều, nhỏ thôi nhưng đủ để người bên cạnh nghe
thấy:
_Aron…………… – dừng lại 1 chút để chắc là anh có đang lắng nghe cô, mắt
vẫn hướng đến những vì sao, cô tiếp – Mình yêu cậu, 4 năm, và mình yêu cậu.
Những ngày trở lại đây, Aron và Rainie cư xử với nhau thật lạ, Rainie thì
liên tục tránh mặt anh mọi lúc khi có thể, nếu gặp thì cô cũng chỉ chào 1 cách
xã giao, họ đối xử với nhau khách sáo như thể 2 người là bạn mới
quen.
_Rainie, chuyện gì xảy ra cho cậu và Aron vậy? – Ella cảm thấy khó hiểu
2 người bạn này, đáng lý trường hợp này phải của cô và Aron, nhưng nó đang diễn
ra đối với Rainie.
_Đúng đó, tại sao 2 người lại như vậy? Chúng ta là bạn
thân, và đừng nghĩ đến chuyện giấu bọn mình về vấn đề của cậu, Rainie à. –
Selina tiếp lời cô bạn mình để cố tìm hiểu bằng được