XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324233

Bình chọn: 10.00/10/423 lượt.

hì không biết chừng sẽ giội cốc Coca lạnh từ đầu đến chân tôi.

Giống như một sự trao đổi trong im lặng, tôi ngửa đầu mỉm cười với anh:

- Thực ra… em cũng là đứa trẻ lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ!

Cuối cùng, tôi đã mơ hồ ngủ thiếp đi. Không biết tại sao tôi gần như không

bận tâm đến chuyện Cố Từ Viễn tắt máy như lần trước nữa.

Là bởi vì niềm tin dành cho anh sâu sắc hơn? Hay là câu chuyện của Viên

Tổ Vực đã chuyển hướng chú ý của tôi? Tôi không nghĩ nhiều như thế.

Bởi vì trong cuộc sống luôn ẩn chứa những thay đổi khó có thể dự đoán

được. Vì thế tôi hi vọng mình có thể độ lượng một chút, thậm chí là ngu ngơ một

chút.

Hồi nhỏ, hạnh phúc là một chuyện đơn giản. Đến một độ tuổi nhất định mới

hiểu, thực ra đơn giản mới chính là hạnh phúc.

Một người ôm gối chảy nước miếng như tôi dĩ nhiên không biết lúc ấy có

tiết mục nào đang diễn ra trong cuộc đời của Quân Lương và Cố Từ Viễn.

Trái tim đang nhảy múa vì sung sướng của Trần Chỉ Tình bỗng chốc nguội

lạnh khi nhìn thấy Quân Lương bước ra từ sau lưng Đỗ Tầm.

Một người trước đó đã cố gắng kiềm chế bản thân như cô ta bỗng bật cười.

Nụ cười ấy khiến người ta phải rùng mình. Cô ta cười rồi cầm túi của mình, đẩy

Đỗ Tầm và Quân Lương sang một bên, lảo đảo đi ra ngoài.




Đêm đã rất khuya, trên đường không còn người đi bộ. Dưới bóng cây, dáng

người lảo đảo của Trần Chỉ Tình trông giống như oan hồn.

Đỗ Tầm chạy theo kéo Trần Chỉ Tình lại nhưng không ngờ cô ta lại cắn vào

tay của cậu. Đỗ Tầm đau điếng người, vội vàng rụt tay lại. Nhìn cổ tay mới thấy

chỗ bị cắn nhanh chóng sưng tấy lên.

Ánh mắt của Trần Chỉ Tình đờ đẫn nhưng giọng nói thì lạnh lùng:

- Đỗ Tầm đau không? Tôi nói cho anh biết, có đau đến đâu cũng không bằng

một phần vạn nỗi đau trong tim tôi!

Quân Lương chạy lại, định kiểm tra cổ tay của Đỗ Tầm nhưng bị Trần Chỉ

Tình ném túi vào đầu. Chiếc túi không nhẹ chút nào, khiến Quân Lương cũng đau

đến nghiến răng nghiến lợi.

- Ha ha, thật nực cười, thật nực cười… - Trần Chỉ Tình cười rồi nước mắt

cũng chảy xuống. - Đỗ Tầm, chỉ có tôi mới ở đây chờ anh, chỉ có tôi ngu ngốc

tưởng rằng vẫn còn có thể cứu vãn được. Các người là lũ hèn hạ, các người sẽ

không được chết yên ổn đâu!

Câu nói như lời nguyền này khiến Quân Lương không kìm được cơn rùng

mình. Cô bước lên trước, nhìn Trần Chỉ Tình như xem thường cái chết rồi nói:

- Tôi biết, bây giờ có nói gì cũng không thể bù đắp được. Cô muốn đối xử

với tôi thế nào tôi đều nhận nhưng nhất định tôi sẽ ở bên Đỗ Tầm!

Nhất định sẽ ở bên anh ấy!

Thành cổ trong đêm tối không ồn ào và huyên náo như thành phố. Nhưng

trong không gian này, càng yên tĩnh thì càng dễ xuất hiện một thứ gọi là mờ ám.

Sau khi tắm xong, Lâm Mộ Sắc không mặc quần áo lót mà chỉ quấn chiếc áo

khoác dày rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Từ Viễn. Bàn tay với những chiếc móng tay

sơn màu champagne khẽ đặt lên bàn tay phải đang cầm chuột của Cố Từ Viễn.

Cố Từ Viễn sững người, vội vàng rụt tay lại:




- Cô đi ngủ đi, tôi nhường giường cho cô, lát nữa tôi đi lấy thêm đệm trải

dưới đất.

Lâm Mộ Sắc nhíu mày, ghé sát vào tai anh, nói rất ngọt ngào:

- Anh sợ em à?

Giống như bị ong chích, Cố Từ Viễn đứng phắt dậy, luống cuống nói:

- Hay là tôi nhường phòng cho cô, tôi sang phòng bạn ngủ… Anh vừa nói

vừa đi ra cửa nhưng không ngờ Lâm Mộ Sắc lao như tên bắn ra chắn trước mặt

anh.

Động tác quá mạnh, áo khoác xộc xệch, bên trong chiếc váy ngủ ren màu

trắng, bầu ngực với đường cong hoàn hảo lúc ẩn lúc hiện. Một giây sau, mặt Cố Từ

Viễn nóng bừng.

Lâm Mộ Sắc không cười nữa, nhìn thẳng vào mặt anh nói:

- Anh hiểu rất rõ mục đích em đến đây, hai chúng ta đừng làm ra vẻ nữa.

Lâm Mộ Sắc em thích gì thì nói thẳng. Không sai, em thích anh, em muốn ở bên

anh.

Đã đến mức này, Cố Từ Viễn cũng không muốn tỏ ra ngây ngô nữa. Anh

nhìn thẳng vào mặt Lâm Mộ Sắc:

- Cô đừng thần kinh nữa, để tôi đi, chuyện này tôi sẽ không để cho Sơ Vi

biết.

- Tống Sơ Vi? Ha ha… - Lâm Mộ Sắc cười khẩy. - Anh tưởng em sợ cô ta

biết sao?

Cố Từ Viễn đứng im không nhúc nhích, nhìn cô gái trước mắt mình. Dáng

vẻ của cô ta khi không trang điểm cũng rất đẹp nhưng lúc này, “vẻ đẹp” này rất

nguy hiểm.

Giằng co một hồi, giọng điệu của anh có chút nhượng bộ:

- Đủ rồi, Lâm Mộ Sắc, lần trước Sơ Vi đã rất đau lòng rồi. Tôi không muốn

vì chúng ta mà cô ấy bị tổn thương. Cô tha cho tôi có được không?




- Chúng ta? - Lâm Mộ Sắc không nhịn được bật cười. - Cố Từ Viễn, anh nói

“chúng ta”… Anh hãy tự hỏi lòng mình, anh thật sự không có một chút, một chút

cảm giác nào với em sao?

Vạn vật đều chìm trong tĩnh lặng, cả thế giới đều đang chờ đợi câu trả lời

của anh.

Dường như một thế kỷ qua đi, cuối cùng anh nói:

- Không.

- Nếu cô ở bên anh ấy? Thế tôi là cái gì? - Khi Trần Chỉ Tình lớn tiếng hét

lên, cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Nếu c