Duck hunt
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324133

Bình chọn: 8.5.00/10/413 lượt.

ước ánh mắt nghi ngờ của Đỗ Tầm, Quân Lương mỉm cười nói câu mà

trước đó mình ngại không nói:

- Đỗ Tầm, em yêu anh.

Đêm tối ở thành cổ, dường như ở phía xa có tiếng hát lúc ẩn lúc hiện. Cố Từ

Viễn đứng hút thuốc trên hành lang của khách sạn.

Anh là người rất ít khi hút thuốc. Điếu thuốc này là Lâm Mộ Sắc đưa cho

anh, nụ cười của cô ta rạng ngời như đóa hoa, ẩn chứa sức hút đầy tội lỗi.

Hành lang lúc đêm khuya không có một bóng người. Cố Từ Viễn ngửa đầu

nhả một vòng khói lớn. Sạc pin báo đã đầy nhưng lúc này gọi điện phải nói thế

nào? Có thể nói gì đây?

Có thể thản nhiên, vờ như không có chuyện gì xảy ra được không? Có thể

vui vẻ trêu đùa như trước đây được không?

Anh biết mình không thể. Một số người ngay từ khi mới sinh ra đã biết dàn

xếp mọi việc, nói dối mà mặt vẫn thản nhiên như không. Nhưng anh không phải là

loại người ấy.

Ánh đèn ở hành lang rất yếu ớt, nhìn từ đầu này sang đầu kia giống như

đường hầm mỗi lúc một nhạt nhòa.

Anh nghĩ rất lâu rất lâu, cuối cùng vẫn không mở máy.

Quay về phòng, Lâm Mộ Sắc đã ngủ rồi, cánh tay trắng muốt thò ra ngoài.

Cố Từ Viễn không kìm được đắp chăn cho cô ta.

Vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của Sơ Vi khi ngủ… Đột nhiên Cố Từ Viễn giật

mình vì ý nghĩ của mình. Chẳng mấy chốc, cảm giác day dứt trước đó lại vây lấy

anh.




Trong đầu anh hiện lên đôi mắt của Tống Sơ Vi. Đôi mắt sáng như hồ nước

ở thành cổ.

Buổi sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa hắt vào phòng. Quân

Lương mở mắt, nhìn thấy Đỗ Tầm vẫn đang ngủ say bên cạnh.

Cuối cùng đã xác định được một số chuyện. Chuyện mà trước đó chưa nắm

chắc, suy tính thiệt hơn, sau buổi tối hôm qua, cuối cùng đã đến. Trong lòng Quân

Lương cũng có chút coi thường bản thân mình nhưng cảm giác ấy nhanh chóng

biến mất.

Cô khẽ đưa tay ra vẽ lông mày của Đỗ Tầm, tự nói với mình rằng có mất sẽ

có được.

Những cái cô có được không phải là may rủi. Tối hôm qua, khi cô hạ quyết

tâm nói câu: “Em không muốn về”, tất cả mọi việc diễn ra sau đó đều nằm trong

dự tính của cô.

- Em không hối hận! - Cô ghé lại gần, khẽ hôn lên mặt Đỗ Tầm. Nước mắt

trào dâng trên đôi mắt của cô.

- Em thật sự không hối hận! - Giống như muốn khẳng định lại, cô lại nhắc

lại một lần nữa.

Dĩ nhiên cô không biết rằng cũng trong lúc ấy, người bạn thân nhất của cô

đang ở trong trường, lo lắng đến nỗi ăn không ngon vì suốt đêm cô không về.

Nước mắt của tôi rơi lã chã. Viên Tổ Vực ngồi đối diện với tôi, không hỏi

câu nào. Anh cũng nhận ra là tâm trạng của tôi khó mà bình tĩnh ngay được. Ngoài

việc kiên nhẫn chờ đợi, không có cách nào khác.

Tôi không biết mình đã sụt sịt bao lâu nhưng tôi biết khi mình cúi đầu khóc

lóc, khách hàng và nhân viên phục vụ đi ngang qua đều nhìn chúng tôi với ánh mắt

tò mò.




Cuối cùng tôi không chịu được cảm giác bị người ta soi mói. Tôi không

khóc nữa, nói với Viên Tổ Vực:

- Chúng ta đến chỗ khác đi.

Trong quán cà phê tên “Phi”, tôi uống “Mandheling” mà Thẩm Ngôn giới

thiệu. Viên Tổ Vực không gọi đồ uống gì, anh nói:

- Cà phê không thích hợp với người lao khổ ở đáy xã hội như anh. Anh uống

nước lọc là được rồi.

Lần đầu tiên tôi hút thuốc trước mặt Viên Tổ Vực. Đôi mắt của anh lóe lên

chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thường:

- Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh không nghĩ em là cô nữ sinh rất ngoan. Quả

nhiên là thế.

Tôi không biết cái thứ tên là nicotine trong thuốc lá có thật sự có tác dụng

làm cho người ta trấn tĩnh hay không, có điều ít ra thì nó khiến tôi dần dần lấy lại

bình tĩnh.

Trước ánh mắt chăm chú của Viên Tổ Vực, tôi kể cho anh nghe mọi thứ mà

tôi biết.

Ở thành phố này, những căn nhà cổ cao sáu tầng đã không còn nhiều nữa.

Trần Chỉ Tình ngồi trên lan can gọi điện cho Đỗ Tầm, lời lẽ rất ngắn gọn:

- Nếu bây giờ anh không đến gặp em thì sau này vĩnh viễn đừng bao giờ gặp

em nữa.

Đỗ Tầm đưa Quân Lương về ký túc, đành phải phi như bay đi gặp Trần Chỉ

Tình. Vì quá lo lắng và mệt mỏi nên suýt chút nữa anh đâm vào chiếc taxi trước

mặt khi rẽ sang đường.

Trong tiếng chửi bới đáng sợ của lái xe, một linh cảm chẳng lành trào dâng

trong lòng Đỗ Tầm.




Thở hổn hển leo lên tầng sáu, Đỗ Tầm nhìn thấy cô gái cô đơn ngồi trên lan

can. Khuôn mặt của cô ấy ẩn chứa nỗi tuyệt vọng.

Điều gì khiến tất cả thành ra thế này? - Đỗ Tầm không dám nghĩ, cũng

không muốn nghĩ. Anh chỉ có thể cầu xin cô ấy:

- Chỉ Tình, đừng như thế. Em xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.

- Còn gì để nói nữa đây? - Cô mỉm cười hỏi lại anh, giọng nói ẩn chứa sự

giễu cợt không chút che giấu.

Đỗ Tầm không biết nói gì. Trần Chỉ Tình nói tiếp:

- Lòng người hiểm ác. Đỗ Tầm, anh biết câu nói này nghĩa là gì chứ… Anh

thông minh như thế, dĩ nhiên là biết… Nhưng anh có nghĩ rằng sẽ có một ngày nó

lại được dùng để nói anh không?

Tất cả những tình cảm đã có đều đã mất hết, gi