
là một cậu nhóc năm tuổi đi chăng nữa - Tiếng Ngài Mr P đột ngột vang lên khiến Nó không khỏi giật mình kinh hãi.
- Làm sao anh biết em đang nghĩ tới bé Nam? – Nó hỏi lại kèm theo đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên.
- Bởi vì tôi là sư phụ của em và cũng bởi vì em quá giản đơn cho nên tôi có thể thấy rõ từng suy nghĩ của em được viết rất rõ ràng trên trán – Ngài Mr P nhún vai đáp lại một cách thản nhiên như thể vừa trả lời kết quả của một phép tính cộng trừ nhân chia rất chi là đơn giản.
- Uhm… Vậy còn đỡ hơn là người lớn mà còn đi tị nạnh với trẻ con – Nó vừa lườm ngài Mr P một cái vừa mỉm cười trả treo lại, trong đầu bất giác bật lên ý nghĩ: “Đàn ông.. Cho dù ở độ tuổi nào.. Một khi đã vướng vào sợi dây ái tình.. Đôi lúc cũng tự khiến mình trở thành một đứa trẻ con chưa kịp lớn..”
Và Công bằng mà nói thì Nó thậm chí còn thấy “Cậu bé Mr P” kia đáng yêu hơn cả quý Ngài tổng giám đốc hào hoa phong nhã gấp mấy lần..
Một cơn gió tiếp tục ùa tới thổi tung mái tóc ngắn choằn vốn đã rất mất trật tự của Nó khiến cho mọi khung cảnh phía trước mặt trở nên hư ảo, vội vã đưa tay ngăn chặn sự nổi loạn, Nó ngẩn ngơ khi sau một thoáng lặng im, Quý ông ác quỷ bỗng dựa người vào lan can sắt, dõi mắt về phía xa xa điềm nhiên nói:
- Uhm.. Ganh ghét vốn là đặc tính giúp cho con người có động lực để không ngừng phấn đấu! Nhưng nói một người ở địa vị như tôi đem lòng tị nạnh với một đứa trẻ con thì quả là một việc quá ư vô lý. Tôi khó chịu đơn giản là do tâm trạng của tôi đang ở trạng thái vô cùng tốt và tôi không thích niềm vui hiếm hoi ấy bị tiếng thở dài của em ảnh hưởng tới, Ms N ạ!
Hình như, có một thoáng nào đó chênh chao hiện về khiến Ngài Mr P trở nên trầm lặng.. Nhưng rồi “Không hổ danh là Ác Quỷ tiền bối” cho dù thế nào cuối cùng Ngài cũng tìm ra phương cách trả lời mà chẳng mảy may bối rối chút nào.
- Nhưng quả thật là em rất muốn đưa bé Nam tới đây. Thằng bé thích biển lắm - Nó cất giọng buồn buồn cố ương bướng nói.
- Uhm – Ngài Tổng Giám Đốc khẽ trầm ngâm rồi dịu dàng nói tiếp – Hôm nào rảnh, Tôi sẽ đưa em, bé Bi và bé Nam lên chiếc du thuyền đó.. Còn bây giờ, vào lúc này.. Tôi muốn em chỉ nhìn thấy tôi và chỉ nghĩ về tôi thôi, được không?
Ngài Mr P đột nhiên quay mặt lại rồi chiếu đôi mắt màu đen thẫm tha thiết về phía Nó khiến cho tim Nó gần như ngừng đập và thậm chí còn làm cho Nó, trong phút chốc, cũng dường như quên cả cách thở. Nó vội vã che giấu sự bối rối của mình bằng cách chuyển chủ đề vốn thuộc về sở trường của Nó từ trước tới nay:
- Ơ.. Ở .. đây ..mát … quá anh nhỉ?
Ngài Mr P bật cười khi nhận ra thái độ lảng tránh của Nó, hí hửng đáp lại bằng thái độ thản nhiên đáng ghét:
- Ừ! Rất thích hợp để dập tắt ngọn lửa cháy bừng bừng ở trong xe vừa nãy. Thật sự tôi đã rất sợ em sẽ gây ra đám cháy và tôi buộc phải tốn tiền điện thoại để gọi cứu hỏa tới.
- Anh…. Nó trợn mắt nhìn kẻ đối diện, định thốt ra một câu mắng thật chua ngoa nhưng lời nói chưa kịp tuôn ra đã lại bị chặn lại bằng một đôi môi thật ấm …
Thời gian và không gian xung quanh dường như đứng yên rồi cũng tan ra theo nhịp đập của trái tim Nó..
Cơn gió nhẹ mang theo vị của nước mải miết đùa nghịch khiến cho những lọn tóc quấn vào nhau mơn man trên gương mặt, hai con người, hai tâm hồn cũng dường như hòa tan vào nhau thành một.
Ừ thì bởi vì “Tình yêu là một cuộc hội ngộ của hai nửa trái tim sau hành trình tìm kiếm rất dài và rất lắm chông gai.. Có những thời điểm tưởng lầm là dã đến rồi cũng có những thời kỳ lại thất lạc quá lâu tới mức tưởng rằng đã lãng quên… Nhưng cuối cùng.. Vì còn Nợ duyên nên hai nửa tâm hồn vẫn tìm thấy để cùng nhau hoàn thành những nốt cuối cùng của bản hợp ca mang tên: “Hạnh phúc”
Như Nó bây giờ…
Và cũng như Mr Ác Quỷ bây giờ…
Có quá nhiều cảm xúc không tên chen lấn nhau phía sâu trong cơ thể Nó: Một chút ngất ngây, một chút hạnh phúc, một chút vui, một chút buồn.. Một chút hoang mang.. Một chút bất an vì hiện thực như một giấc mơ quá đẹp…
Mà đã là mơ thì… Có ngày sẽ phải tỉnh lại.. Đúng không?
- Anh kỳ quá… Ở chỗ này cũng dám… - Nó ấp úng nói sau khi Ngài tổng giám đốc nới lỏng vòng tay để Nó có thể lấy lại nhịp thở.
- Theo như tôi được biết thì khi hôn cần phải có sự hợp tác của cả hai người.. Và nếu như tôi không nhầm thì.. Em cũng đâu có phản đối nhỉ? – Vừa nói Mr Ác quỷ vừa tỏ vẻ giống như là một thám tử đang hết sức tập trung suy luận để phá án.
- Anh.. Thật .. Là … Đáng … Ghét! - Nó tức đến mức chẳng biết phải đáp trả thế nào nữa.. Thật tình là xấu hổ quá đi mất thôi.. Nó cúi gằm mặt xuống, chợt ước ao tại nơi Nó đang đứng, mặt đất bỗng nhiên nứt ra một lỗ để Nó có thể rơi xuống ngay lập tức..
Mr P bật cười trước vẻ mặt bối rối, ngượng ngập của Nó. Sau khi nhe ra một nụ cười không thể đểu hơn, Ngài thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng mà Em yên tâm! Căn cứ vào mức độ nổi tiếng của tôi, thì sau nụ hôn này chỉ có tôi là người thiệt thòi thôi đó.
Từ thẹn quá hóa bực mình, mặt Nó chuyển màu luân phiên từ vàng sang trắng.. Đúng là tức đến muốn phát điên! Quyết không thèm để ý đến kẻ đáng ghét kia cùng những ánh