
ông mang tính mạng Vân Nhi ra làm mồi nhử đâu.
- Coi nào - Ông phì cười - Sao cháu trẻ con thế. Ông nào có ý đó. Con bé tiếp tục đeo chiếc nhẫn là để duy trì sự liên lạc với mẹ cháu. Nếu lần trước không có Lệ Quyên, thì giờ này người đang nói chuyện với cháu không phải ông nữa mà là Diêm Vương mất rồi. Với lại cháu ở đây để làm gì nếu không phải bảo vệ con bé?
Nó thấy chột dạ khi nghĩ đến việc chiếc nhẫn là sợi dây liên kết để mẹ anh giết nó dễ hơn. Nếu được lựa chọn thì nó thà không đeo còn hơn. Ông và anh vẫn chưa biết việc bà ấy từng có ý định dìm chết nó dưới hồ. Liệu có nên kể với họ chuyện ấy không? Họ sẽ tin hay cho rằng nó chỉ tự tưởng tượng ra? Hơn nữa nó cũng không muốn làm anh phải thấy khó xử.
- Cháu đang nghĩ gì thế? - Ông nhìn nó, hỏi.
- Dạ thưa không - Nó lật đật lắc đầu - Cháu đang thắc mắc là...nếu chiếc nhẫn có thể từ đây đến chỗ cháu thì liệu...
- Ông biết cháu muốn hỏi gì rồi. Có vẻ như điều cháu nghĩ là đúng. Biển Bình An và cái nơi...nơi gọi là gì ấy nhỉ?
- Dạ là Vũng Tàu. - Nó trả lời
- Đúng rồi, Vũng Tàu và biển Bình An hẳn là phải thông với nhau theo một cách nào đó. Nhưng chắc là không dễ tìm đâu...bởi vì nếu như thế thì trước nay đã có không biết bao nhiêu người từ thế giới của cháu đến nơi này rồi....
- Cháu biết điều đó, nhưng một tí hy vọng còn hơn là chẳng có gì.
Nghe giọng nó đượm buồn, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay nó vẻ an ủi. Còn nó chỉ biết nhìn anh bằng một ánh mắt biết ơn. May mắn làm sao khi vẫn còn có người quan tâm và hiểu được nỗi lòng của mình. Nó thấy ông trời thật tử tế vì đã cho nó gặp được anh. Nhưng không biết đối với anh, gặp phải nó là may mắn hay bất hạnh....
Nó và anh rời khỏi chỗ ông với một quyết định vừa vui vừa đáng lo. Ngay ngày mai nó sẽ cùng anh đi đến vùng biển Bình An mà ông đã nhắc đến. Thật trùng hợp vì nơi đó và nơi thần nữ thứ hai mươi từng sinh sống lại là một. Thế là một công mà hai việc.
Nhưng đáng lo ở chỗ nơi ấy còn có một người khác cũng đang ngày ngày đi ngủ và thức dậy. Và nó sẽ phải ở nhờ nhà người đó trong những ngày ở lại. Không còn ai khác ngoài Gia Đức, người anh họ của anh, cũng là kẻ không gây được với nó chút thiện cảm nào. Nó thấy thật đáng lo khi biết mình sắp đặt chân vào "địa bàn" của hắn ta. Nếu không có anh đi cùng thì nó thà bỏ mạng ở đây còn hơn.
Đối với mọi người trong nhà thì chuyến đi lần này của nó là để "hít thở không khí trong lành". Chị Gia Nghi và anh Gia Khiêm rất ủng hộ. Họ cũng đồng ý rằng mấy ngày gần đây trông nó xanh xao ốm yếu lắm. Không ai thắc mắc hay phản đối gì việc ấy. Nhưng chính sự thân thiết giữa nó với anh mới khiến hai người họ lấy làm ngạc nhiên. Đặc biệt là khi...
...Nó lặng nhìn hoàng hôn buông xuống từ một cái đình bên bờ hồ. Bầu trời đỏ ối, mây xám xịt và những ngọn núi màu đen sẫm. Vài cánh chim cuối ngày bay vụt qua, phát ra những tiếng kêu mệt mỏi. Cỏ lau hai bên bờ ngã nghiêng theo làn gió trong khi lũ cá dưới hồ thì trốn đâu biệt tăm biệt tích. Nó đưa mắt ngắm nhìn những tàn cây ẩn hiện trong bóng chiều.
Giữa tán lá đột nhiên xuất hiện hai đốm sáng màu vàng làm nó thất kinh. Chớp mắt một cái đã không thấy đâu. Cơn gió lạnh ném tung những chiếc lá khô lên bầu trời làm khung cảnh càng trở nên ghê rợn.Giật mình, nó lật đật lùi ra sau, hết quay qua trái lại quay sang phải. Cặp mắt vàng ghê sợ ấy lại xuất hiện giữa một bụi cây gần đó và nhìn nó chăm chăm.
- Cứu tôi, cứu tôi với! - Nó toan quay đầu bỏ chạy.
- Chuyện gì vậy, Vân Nhi? - Anh giữ chặt lấy nó và hỏi bằng giọng lo lắng.
- “Nó” lại đến tìm tôi - Nước mắt cô bé chảy ra ràn rụa - Tôi vừa thấy “nó” ở ngoài kia!
Nghe vậy, Tuấn lập tức nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì khác.
- Không sao đâu, nó thấy chúng ta đông người hơn nên chạy mất dép rồi.
Nó vẫn chưa tin nên lại quay đầu ra sau thêm một lần nữa. Đúng là cặp mắt ấy đã biến mất mà không để lại chút dấu vết. Run rẫy kéo tay áo lên lau nước mắt, ngực nó vẫn còn phập phồng vì thở gấp. Nhi không muốn tỏ ra nhút nhát nhưng... không hiểu vì sao vừa nãy lại khóc lóc như thế.
Gia Tuấn lặng người nhìn cô bé, gương mặt hằn lên vẻ đau đớn. Người con gái đã làm sống dậy một nửa trái tim anh giờ đây lại xé nát nó bằng gương mặt đỏ au cùng những dòng nước mắt. Tại sao nó lại bé nhỏ và mong manh như thế? Tại sao Nhi càng tỏ ra mạnh mẽ thì ước uốn chở che cho nó trong anh lại càng mãnh liệt? “Tôi phải làm sao với em đây?” Tuấn đau khổ nhìn dáng người mảnh mai đang khẽ run lên trước làn gió lạnh.
- Anh có nghĩ tôi đã lo lắng quá đáng không? - Nó thẫn thờ tựa người vào cây cột gần đó, mắt nhìn về phía chân trời xa.
- Không - Anh trả lời rồi từ tốn đi lại gần.
Cô bé có thể nhận ra Tuấn đang đứng ngay sau lưng mình. Chắc là anh ấy đang nhìn nó bằng ánh mắt thương hại và nghĩ rằng mấy ngày qua nó gặp nhiều chuyện kinh hoàng quá nên bây giờ đầu óc đâm hoảng loạn cũng nên. Nhưng, sự thật lại không phải như thế.
Nó ngỡ ngàng khi thấy anh dịu dàng vòng tay kéo mình vào lòng, miệng thì thầm:
- Anh sẽ không bao giờ để em phải hoảng sợ nữa, anh hứa đấy!
Nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nó,