Duck hunt
Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn

Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323774

Bình chọn: 8.00/10/377 lượt.

hì em sẽ vừa ý”.

Anh đặt tài liệu xuống, tay nâng mặt cô lên: “Tiểu Man, có biết kim cương xanh đắt thế nào không?” Miệng nói như vậy, nhưng trông anh không có vẻ tiếc nuối chút nào, anh có đủ tiền để mua một thứ đắt tiền như thế làm quà tặng - chỉ cần anh muốn.

Anh không nói, ai kết hôn, kết hôn với ai.

Cầm bức họa trong tay, Giang Tử Khâm đột nhiên ngơ ngẩn.

Cô gái rút bức vẽ trong tay cô, không rút được, khẽ gọi: “Bạn ơi, bức vẽ...”

Chung Dịch ở bên khẽ nhắc, Giang Tử Khâm mới sực tỉnh, đưa cho cô ta. “Hai mươi đồng, cảm ơn!” Tiền công, vãn lấy giá cũ, lúc này nhắc lại, dường như muốn chứng minh điều gì.

Cô gái trẻ ngắm mình trong bức họa, mỉm cười, “Ngạn Tịch, anh xem này giống quá, đẹp thật, rất sống động”.

Chung Dịch phấn khởi vì lời khen, quàng tay ôm bờ eo mảnh dẻ của Giang Tử Khâm, rồi nắm lấy tay cô.

Người đàn ông được gọi là Ngạn Tịch có vẻ hờ hững, ánh mắt như lơ đãng dừng lại trên bàn tay nắm chặt của cô họa sĩ và người đàn ông trẻ bên cạnh. Anh ta rút trong ví ra tờ giấy bạc một trăm ngàn màu hồng tươi, nhét vào trong tay Giang Tử Khâm, nói rất nhỏ: “Không cần trả lại”. Nhưng cô không chịu, rút ví tiền ình con thỏ tai dài rất đáng yêu - món quà quý do một người tặng để dỗ cô lúc cô tức giận. Đồng thời lặng lẽ rút tay khỏi tay Chung Dịch.

Trong một thoáng, dường như nhớ tới điều gì, cảm thấy chiếc ví trong tay vốn chất liệu cốt tông mềm mại bỗng trở nên cứng như đá. Vội vàng trấn tĩnh, như sợ bị người khác nhìn thấy, hấp tấp tìm tiền trả lại.

Người đàn ông có vẻ bối rối, hình như không biết nên tỏ thái độ thế nào, cuối cùng vẫn nhận lại tiền thừa. Lúc này, Giang Tử Khâm vẫn cúi đầu, sắp xếp đồ dùng trong ba lô, không bận tâm đến anh ta.

Còn cô gái, cuộn xong bức vẽ, vui vẻ hỏi Giang Tử Khâm: “Cô vẫn tiếp tục học vẽ ư? Không ngờ có thể vẽ đẹp như thế.” Giang Tử Khâm đang định xua tay từ chối lời khen, thì Chung Dịch đã trả lời thay: “Học được một năm rưỡi rồi, nhưng thời gian nghiêm túc học thực sự chỉ mới tám tháng, cô ấy là học trò xuất sắc của tôi đấy.”

Tám tháng, đúng bằng thời gian cô rời xa anh.

Cô gái vỗ tay tán thưởng: “Vậy thì quá siêu. Hồi nhỏ bố mẹ tôi mời không ít giáo viên đến dạy hội họa cho tôi, nhưng đều thất bại, đến giờ tôi vẫn vẽ như học sinh lớp một.”

Chung Dịch gật đầu: “Chuyện vẽ vời cũng đòi hỏi chút năng khiếu, họa sĩ trên đời nhiều vô kể nhưng có mấy người thành danh”.

“Vậy cô bạn này quả thực có năng khiếu.”

“Có thì có...” Chung Dịch lại quàng tay kéo Giang Tử Khâm vào người, sau khi âu yếm xoa đầu, còn thân thiết hôn nhẹ vào trán cô, nói tiếp: “...nhưng không chịu cố gắng. Cô thấy đấy, tôi vừa góp ý một chút đã xù lông nhím rồi.”

Giang Tử Khâm cười bẽn lẽn, dùng khuỷu tay huých anh, cố ý nghiêm mặt nói: “Phát ngôn thận trọng chút đi.”

Chung Dịch cười khoái trá, tạm biệt đôi tình nhân, khoác vai cô quay đi, nhưng lời thầm thì còn vẳng lại: “Bây giờ chúng mình đi xe đạp đôi đồng ý không? Bữa trưa sẽ ăn thịt nướng, tuần trước em đã thèm dỏ dãi rồi...”

Cô gái trẻ nhìn theo bọn họ, lòng thầm ngưỡng mộ, tình yêu tuổi đó sao mà ngây thơ, chất phác. Chỉ cần đối tốt một chút với các cô bé, hứa một lời vu vơ, cũng khiến các cô mê mệt, sống chết chạy theo.

Cô khoác tay người đàn ông, cơ thể mềm mại dựa vào anh, giọng thoáng buồn: “Ngạn Tịch, chúng mình về thôi.”

Tâm trí người đàn ông đang ở tận đâu đâu, lúc này mới như sực tỉnh, mới vội bước theo: “Ừ, về thôi.”

Giang Tử Khâm và Chung Dịch có một ngày vui chơi xả láng, đầu tiên là đạp xe mấy vòng quanh công viên Tần Nguyệt, sau đó bận rộn với món thịt nướng tự chọn, mấy lần bị dầu bắn vào người, Giang Tử Khâm hoảng hốt hét toáng lên.

“Có anh, có anh”. Chung Dịch đi đến, đứng che cho cô, bỏ thịt lên vỉ nướng: “Làm bỏng đôi tay chơi dương cầm này thì đắc tội lớn”.

Giang Tử Khâm bỗng trở nên trầm lặng, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhin Chung Dịch trổ tài nướng thịt, trái tim cô tựa miếng bọt biển hút đầy chất bẩn, đang từ từ thải ra, làm ô nhiễm cả lồng ngực.

Lại nhìn đôi tay mình, những ngón tay thon dài, mảnh dẻ, sinh ra như để chơi dương cầm. Anh từng nói rất thích bàn tay cô,, từng nâng niu bấm, sửa từng chiếc móng. Cô thường gục lên đùi anh, có ánh mặt trời hắt qua cửa sổ, ấm áp chiếu rọi các ngóc ngách trong phòng.

Khi đưa Giang Tử Khâm về đến kí túc xá, Chung Dịch chưa muốn đi, nấn ná mãi: “Kiss goodbye, được không?”

Mặt Giang Tử Khâm thoáng cứng lại, nói vui: “Thôi khỏi,có phải chia ly giã biệt gì đâu. Vả lại ở đây đông người, lỡ bị nhìn thấy lại tổn thương thuần phong mĩ tục”.

Chung Dịch bật cười, nhưng anh cảm thấy tâm trạng Giang Tử Khâm không vui như lời nói của cô, liền bước lên cầu thang, định xoa đầu cô, không ngờ cô né sang một bên, lẩn tránh.

“Em lên phòng đây.” Giang Tử Khâm vẫy tay tạm biệt, có vẻ hơi sốt ruột.

Chung Dịch không nói thêm nửa câu, vội bước theo, một tay kéo cánh tay,một tay lùa vào mái tóc dài sau gáy, giữ đầu cô, áp môi xuống.

“Nếu em cứ như sáng nay thì tốt” Chung Dịch hôn nhẹ môi cô. Nhớ lại cảnh vẽ tranh ban sáng, sự thân mật như thế, trước đây giữa họ tuyệt nhiên c