XtGem Forum catalog
Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn

Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323804

Bình chọn: 8.5.00/10/380 lượt.

với người hạnh phúc thời gian luôn trôi qua nhanh”. Anh mỉm cười.

“Ai nói vớ vẩn thê?” Cô lập tức phản bác, “Nhưng em cũng không phủ nhận em đang rất hạnh phúc.”

Kha Ngạn Tịch bị cô chặn họng, nhất thời không biết nói sao. Ngày trước vốn không như thế, anh nói gì, cô cũng nghe, có lúc cũng cãi lại, nhưng chưa quá mười câu, đã chịu thua. Bây giờ thì khác, người im lặng là anh, có thể trước kia cô nhường anh, còn bây giờ đã không còn cần thiết nữa.

Đứng tê cả chân, Giang Tử Khâm mới quay người, khẽ nói: “Em lên phòng đây”, Lúc này Kha Ngạn Tịch mới nghĩ ra nên nói gì đó, anh bước theo cô đến chân cầu thang, còn đang do dự, miệng đã buột gọi: “Tiểu Man!”

Điện thoại đổ chuông.

Điện thoại gọi cho cô, Giang Tử Khâm vừa mở túi lục tìm, vừa trợn mắt với người đàn ông đang đứng ngây đằng sau, “Đừng gọi em là Tiểu Man nữa! Cô bé đó đã bị anh đuổi khỏi nhà, cái tát của anh đã buộc cô ấy chạy trốn rồi.”

Nói thao thao

Là Chung Dịch, nhưng cô không mấy bận tâm đến giọng nói đang rất hứng khởi ở đầu dây bên kia, chỉ nghĩ đến biểu hiện của mình suốt ngày hôm nay.

Đối với Ngạn Tịch như vậy đã có thể coi là lạnh nhạt chưa? Lúc ở bên Chung Dịch có thể coi là thân mật chưa? Không phải do quá nhớ nhung mà quên hết tất cả chứ? Cô đã phải cố gắng bao nhiêu mới diễn được như vậy.

Tất cả là để làm vui lòng người xem.

Ai xem? Trừ Kha Ngạn Tịch, cô không nghĩ ra người thứ hai.

Trên đời còn có người thứ hai đáng để cô phải cố gắng như vậy sao? Có, nếu có một Kha Ngạn Tịch thứ hai.

Chung Dịch kiếm được hai vé tham dự khai trương phòng tranh, liền gọi Giang Tử Khâm cùng đi. Đây là phòng tranh mới mở ở Hàn Phủ, nghe đồn rất hoành tráng, được quảng cáo rầm rộ trên báo chí, các nhân vật tiếng tăm của một nửa Hàn Phủ đều có mặt.

Giang Tử Khâm thích yên tĩnh, định từ chối, nhưng bị hấp dẫn bởi câu nói thêm của Chung Dịch - “phòng tranh có cả bức “tiếng thét” nổi tiếng của Edvared, lần đầu tiên trưng bày ở nước mình, nghe nói có cả người ngoại tỉnh mộ danh tìm đến, nhưng không mua được vé, đành về không. Vé rất khó kiếm, nhưng em không biết đâu, anh đã phải mất bao nhiêu công sức mới có được hai vé đấy.”

Giang Tử Khâm suy nghĩ giây lát, “Vậy được, mai anh đến đón em, gọi điện báo trước nửa tiếng nhé!”

Bên kia Chung Dịch phấn khởi cúp máy.

Khi Giang Tử Khâm và Chung Dịch đến phòng tranh, người vẫn còn thưa thớt, khách đến rải rác, phần lớn đi theo nhóm. Người ta, uống rượu, uống trà, khe khẽ bình phẩm những bức tranh trưng bày trong tủ kính.

Giang Tử Khâm không mấy hứng thú với các bức tranh khác, liền kéo Chung Dịch đến trước bức họa của Edvared . Khi đến nơi, qua lớp kính chống trộm trong suốt, cô nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

: Edvard Much (1863 - 1944) Họa sĩ vĩ đai người Nauy, người đi đầu trong phái hội họa hiện thực chủ nghĩa.

Kha Ngạn Tịch cùng với Phương Thái của anh, đứng cách cô không quá mười mét. Chỉ có điều, trước mặt bị chắn bởi bức họa nổi tiếng kia nê anh chưa kịp nhận ra cô đang nhìn mình từ xa. Phương Thái vận váy đuôi cá trắng muốt, đẹp mê hồn, song đứng cạnh Kha Ngạn Tịch quá tuấn tú, nên cũng chỉ làm nền cho anh mà thôi.

Chung Dịch đập nhẹ vào vai Giang Tử Khâm, cô quay lại, anh lại chạy sang bên kia, cười hỉ hả, giơ tay chỉ: “Nhìn kìa, khéo không, cặp đôi lần trước gặp ở công viên Tần Nguyệt hôm nay cũng đến”.

Cô nhìn theo hướng tay anh, cũng giả bộ ồ lên một tiếng: “Khéo thật.”

“Tử Khâm, em có nhận ra cô ta giống em đến kì lạ không?” Chung Dịch nhìn Phương Thái, lại nhìn Tử Khâm, “Mũi, miệng, cằm đều rất giống, chỉ có mắt hơi khác”.

Giang Tử Khâm nhìn lại Phương Thái, không thể quan sát mặt cô ta, cũng không tiện lấy gương soi để so sánh, chỉ hỏi chiếu lệ: “Sao mắt không giống?”

“Mắt em luôn đầy ắp tâm sự”. Chung Dịch trả lời rất nghiêm túc.

“Lại chém gió rồi, em là người vô tâm nhất”.

“Không,không, thật đấy. Anh không biết một cô bé tuổi em có điều gì phiền muộn, nhưng em luôn rất ưu tư.”

Không ngờ Giang Tử Khâm bật cười: “Trong mắt anh chỉ có tranh, làm sao phát hiện điều gì khác.”

Chung Dịch không tin, “Em lấy ví dụ đi, nếu không đừng hòng thuyết phục anh”.

Cô hất hàm về phía Kha Ngạn Tịch: “Anh nhìn người đàn ông kia đi, lúc đứng yên, người hơi nghiêng sang trái, lúc đi luôn chậm hơn người khác một nhịp, lại tập tễnh, rất xấu.”

Chung Dịch ngắm kĩ, quả đúng như vậy. Tuy anh ta cố tình tỏ ra tự nhiên nhưng chính vì vậy càng lộ ra cái bất thường.

“Nhất định anh ta không có chân phải...” Giang Tử Khâm nói nhanh, “Lắp chân giả, nhưng chưa thật quen hoặc là không thể quen.”

Chung Dịch trố mắt, quá ngạc nhiên, “Tử Khâm, quả thật em quan sát tinh hơn anh, nói rất có lý, hình như sự thật đúng như vậy.”

Giang Tử Khâm không bận tâm lời khe của Chung Dịch, cô biết Kha Ngạn Tịch đã nhìn thấy mình, nhưng ánh mắt nhìn lại rất thờ ơ. Phương Thái thân thiết khoác tay anh, hai người thong thả tiến lại.

Trong đầu như có tiếng nổ, cô vội nắm tay Chung Dịch, hớn hở chỉ bức tranh: “Kìa, đúng là bức “Tiếng thét” của Edvared Much”.

Giang Tử Khâm lại trở nên sôi nổi, nắm tay Chung Dịch, những ng