
này hình bóng cô đã chiếm
hết cả tim anh ,anh không cần biết đám cưới nào nữa, không cần biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ biết phải tìm được Trang ,ngay bây giờ.Khánh và Lâm
đứng nhìn theo đám khói bay từ chiếc xe của Văn khuất dần sau con đường
nhỏ, họ mỉm cười nhìn nhau, hi vọng mình đã không sai làm khi đứng ra
giải quyết dùm họ vấn đề này, bước đầu đã thành công ,nhưng liệu hạnh
phúc thực sự có đén với Văn và Trang, điều này tùy thuộc cả vào ông
trời, hi vọng ông trời sẽ se duyên tơ hòng cho họ lần này
………………………………………………
Trang đang chầm chậm bước đi trên con phố sực nức mùi hoa sữa, hai hàng cây
như muốn níu bước chân cô, từng tán lá từng cành cây, mọi thứ đều tỏa ra những mùi hương thơm mát, len lỏi vào trong cánh mũi cô,từng dòng người vội vã tan ca ,những ngôi nhà cao tần đồ sộ sừng sững với những ánh đèn xa hoa tất cả đều hào nhoáng và hoa lệ ,trên đường Trang vẫn là một cái bóng,lặng lẽ bước đi trong màn đêm, thế là hết, ngày cưới của Văn đang
dần đến chỉ còn bốn ngày nữa, anh và cô đã trở thành hai thế giới khác
nhau, roi đây cô biết làm gì khi thiếu anh ,vắng anh,những dòng lệ nhẹ
tuôn trên má, những bước chân vô tình đưa Trang về nơi lần đầu tiên hai
người gặp gỡ, quán tạp hóa nơi cô từng mua nước để uống sau giờ làm
việc,. từng thoáng kí ức xưa hiện về
“ -Này cô, cô không học luật giao thông hả,đã vi phạm thì ít ra cũng phải xin lỗi đã chứ……….-cô xem
lại đi, xe cô mà đem ra so sánh với xe tôi sao, thật nực cười, thôi được rồi, thấy cô là con gái lại không biết luật, cô là gái quê đúng không?, giờ bao nhiêu, cô nói đi”
Nghĩ đến đâu ,lệ tuôn dài trên má
Trang đến đó, mọi thứ vẫn như hôm nào, từng lời nói từng cử chỉ của Văn
như mới hôm qua,giá như mình đừng gặp gỡ để rồi không đau khổ như thế
này, đúng chỉ có mình cô là sầu khổ ,hiện giờ chắc Văn đang vui vẻ bên
Thư, họ sắp có đám cưới, bật điện thoại cô nhìn những dãy số của Văn lần cúi rồi lặng lẽ delete nó, …văng vẳng đâu đây những câu hát của cô ca
sĩ Phương Vy vang lên đúng như tâm trạng của cô lúc này, đau, đau lắm
“Trở về lại nơi mà ta ngỡ
Như đã quên rồi, những phút đầu gặp gỡ
Điệu nhạc êm đềm dìu em đến
Những ngón tay mềm, những phím đàn ru giấc
Vẫn nhớ mãi ngày đầu khi ta mới quen nhau
Đứng dưới phố hàng giờ, hay lang thang dưới cơn mưa
Có những quán bên đường khi đêm khuya phố lưa thưa
Đẹp biết mấy, ngày tháng ấy nay quay về
Tìm lại từng chiều vàng nắng ấm
Ta đã đôi lần đắm đuối mộng ân ái
Ngồi kề bên nhau cầm tay mãi, không muốn xa rời
Những chuỗi ngày yêu dấu
Ngỡ đã mất nhau nào đâu ai hay đến hôm nay
Vẫn lối cũ tìm về, khi ta chưa dứt cơn say
Tiếng nơi ấy nhẹ nhàng ru tim em đến chân mây
Ngày xưa hỡi, người yêu dấu hỡi, thôi ta thôi đừng trách
Những năm tháng, buồn đau giờ thôi đã qua
Có vương nhớ, cũng nào vơi đi xót xa. Quay bước, Trang lững thững ra về, thế là hết ,ngày mai sau khi giao áo
cưới cho Thư xong cô sẽ đi ,tạm xa cái TP này một thời gian,xa những kí
ức về Văn, cô sẽ không dự đám cưới vì Trang không đủ cam đảm ,loạng
choạnh bước đi một cánh tay lực lưỡng và cường tráng đã nhanh chóng kéo
cô lại, anh ôm chầm lấy cô, linh tính mách bảo cho anh rằng cô sẽ ở đây, nới lần đầu tiên hai người đã gặp nhau, nhìn thấy cô từ xa anh đã không cầm được lòng mình, ôm cô trong vòng tay anh thấy trái tim mình rung
động ,từng mạch cảm xúc như đang dâng trào, Trang đã nhận ra Văn, cái
bóng cao lớn lúc nào cũng làm cho cô đau khổ đến ngẹt thở, nhưng còn gì
nữa chứ ,tất cả đã muộn rồi, nếu là trước đây chắc là Trang sẽ hạnh phúc lắm nhưng bây giờ thì khác càng gần nhau càng làm cho Trang đau khổ
thêm thôi, có đẩy anh ra, Trang cay đắng
-Tại sao anh lại đén đây?, anh mau về đi ,tôi không muốn bị người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta
-Anh biết, anh hiểu tất cả rồi, đều là do anh ,anh sai rồi, anh yêu em Vân Trang à, hãy chấp nhận lời cầu hôn của anh em nhé!!
Trang lùi lại, tại sao mỗi lần cô cố gắng quên nah, xóa mọi kí ức trong tim
về anh thì anh lại xuất hiện, lại làm nước mắt cô tuôn rơi một lần
nữa,cắn chặt răng cô nấc lên thành tiếng:
-Anh về đi, anh là người sắp lấy vợ ,chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa,hãy để cho tôi yên ,tôi xin anh!
-Tại sao em lai như vậy hả Trang rõ ràng là em cũng yêu anh ,tạo sao em
không dám đối diện với tình cảm của chính mình,em có biết em làm như thế đã dày vò và bóp nát trái tim anh không hả Trang, vì em ba tháng qua
anh không làm được một việc gì cả,
-Muộn rồi, những lời này em không còn muốn nge nữa,
-Không ,không muộn, chỉ cần em nói em yêu anh ,em cầnanh, anh sẽ bỏ tất cả, anh sẽ bỏ đám cưới …Trang à em nói đi
-Anh Văn ,em phải nói biết bao nhiêu lần anh mới hiểu, đúng tôi yêu anh đó,
thì sao nào, bốn ngày nữa anh đã kết hôn, anh coi tôi là cái gì, tôi
không muốn mang tiếng là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác hơn nữa
Thư là người con gái tốt,anh hãy quay về bên cô ấy đi,
Trang chạy thật nhanh trong màn đêm, cô không còn biết gì nữa,đêm tối như bao trùm cảnh vật cả thân người nhỏ nhắn của cô ,Văn vẫn đứng đó, một lần nữa
Tran