pacman, rainbows, and roller s
Áo Cưới, Hoa Hồng Và Anh

Áo Cưới, Hoa Hồng Và Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322575

Bình chọn: 8.00/10/257 lượt.

Thiên thật sự đau đầu với những con số hiện tại, tất cả các cổ đông đang rỉ tai nhau bán tống bán tháo số cổ phiếu của GM, thêm cả đống báo lá cải cứ suốt ngày bới móc chuyện đời tư của anh khiến cho Bảo Thiên đau đầu và mọi việc cứ rối tung rối mù lên. Ngoài ra áp lực không nhỏ từ mẹ Bảo Thiên là một vấn đề khiến anh cảm thấy cần phải thỏa hiệp tìm hướng giải quyết tốt nhất bởi bà sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn để yên cho Linh… Mà Linh… là người lúc này anh lo lắng nhất…

Bảo Thiên đã làm việc từ sáng cho đến tận tối mịt mà vẫn chưa xong đống giấy tờ cần giải quyết. Anh đã cho cậu thư kí về nghỉ sớm bởi mấy hôm nay cậu ta cũng chẳng có thời gian mà ăn giống như Bảo Thiên, dù sao lúc này nên đối đáp với nhân viên tốt là điều cần thiết, ít ra thì Bảo Thiên đang muốn có được sự ủng hộ của mọi người trong công ty.

- Anh còn chưa về sao? Huyền Sâm tự nhiên bước vào mà chẳng gõ cửa. Cô nàng uyển chuyển và đỏm dáng trong chiếc váy siêu ngắn đầy quyến rũ.

- Sao biết anh ở đây?

- Thì còn nơi nào an toàn hơn phòng làm việc của anh ở GM chứ? Không phải ở ngoài kia hễ cứ ra đường là người ta lại nhắc đến tên anh sao?

- Mấy hôm nay anh đã đủ mệt rồi, em đừng có đến và làm phiền anh nữa. Bảo Thiên vẫn cắm đầu vào bàn làm việc

- Em không làm phiền anh, em đến để mang lại cho anh và GM một cơ hội…

- Ý em là gì?

- Chẳng phải GM sắp bị đóng cửa sao? Haha

- GM không phải thứ để em mang ra đùa cợt.

- Đừng có trốn tránh sự thật, em đã biết tỏng tình hình của anh lúc này rồi. Huyền Sâm tỏ vẻ vênh váo. – Không phải các ngân hàng đang từ chối việc cho anh vay tiền cũng như tất cả các khoản nợ đang đến lúc phải trả hay sao? Anh trụ được mấy ngày, mấy tuần với cái tình trạng này đây?

- Nhưng anh cũng sẽ không cậy nhờ đến em đâu. Cảm ơn! Bảo Thiên trả lời thẳng thừng một cách lạnh lùng.

- Để rồi xem, em sẽ chờ cái ngày anh đánh đối GM vì con nhỏ đó như thế nào? Nếu anh đồng ý thì hãy kí vào cái này, tập đoàn bên em sẽ vực GM dậy, đừng quên em là thiên kim tiểu thư của tập đoàn đá quí lớn nhất Việt Nam!

“Rầm” Huyền Sâm đi ra ngoài và đóng cửa mạnh tỏ thái độ. Bảo Thiên buông đống giấy tờ ra, anh thả lưng trên ghế tựa đung đưa, hai mắt nhìn lên trần nhà rồi lấy tay di di trán. Cả ngày làm việc mệt nhọc đã khiến anh mệt mỏi lắm rồi, lại thêm chuyện Huyền Sâm nói càng khiến anh đau khổ hơn bất kì thứ gì… Đánh đổi GM với Linh ư? Bảo Thiên không chắc tại sao mình lại như thế, nhưng đó là cả hai thứ mà anh không hề muốn mất đi… Dù biết rằng đó là sự tham lam nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không bao giờ buông tay… trừ khi Linh chính là người buông tay anh ra…

Linh đã bình phục lại hoàn toàn sau vụ tai nạn, được bố mẹ chăm sóc nên có vẻ Linh béo ra. Tinh thần cũng rất thoải mái chứ không còn bị hoảng loạn như mấy ngày trước. Bố mẹ Linh cố tình tránh không cho cô xem tivi để cô không biết được những tình hình hiện tại của GM.

Chủ nhật. Linh dậy từ rất sớm, cô chảy tóc, mặc cho mình chiếc váy trắng. Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt đầy đặn và tươi sáng, Linh tự nhận thấy vẻ đẹp của mình. Cô khẽ cười rồi liếc nhìn đồng hồ, chốc chốc cô lại nhìn ra cửa xem có chiếc xe nào sẽ ghé đến hay không.

Suốt buổi sáng, Linh đi ra đi vào chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Cô tự nhiên thấy vui với niềm vui nhỏ bé rằng hôm nay Bảo Thiên hứa sẽ xuống thăm cô. Chỉ có 1 tuần không gặp anh nhưng cô cảm thấy như xa cách lâu lắm rồi, cô sẽ nấu cho anh những món anh thích, kể chuyện cho anh nghe những ngày cô sống ở đây, rồi cô muốn đưa anh đi đến cánh đồng ở quê như có lần cô đã hứa…

Linh chờ, trái tim cô mong chờ với niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy…

Buổi trưa, Linh ngồi ngoài vườn đọc sách, lâu lắm rồi mới có quãng thời gian được sống trong không khí trong lành và cái cảm giác êm đềm như lúc này. Mà hình như là cũng lâu lắm rồi, chắc từ hồi học cấp 2 đến giờ đây là lần Linh trở về nhà lâu nhất. Trước kia, những kì nghỉ hè Linh chỉ ghé về nhà 1 hoặc 2 ngày rồi lại lên Hà Nội học thêm, lớn lên chút nữa thì lại bận rộn với những công việc part-time đâm ra khoảng thời gian Linh sống với bố mẹ rất ít ỏi.

Bố Linh cầm ấm trà ra đặt lên chiếc bàn đá nơi Linh đang ngồi.

- Bố con mình ít khi nói chuyện với nhau, hôm nay nói chuyện một chút nhé!

- Vâng… bố cứ nói đi. Linh bỏ quyển sách xuống chăm chú nhìn ông.

Ông cầm ấm trà, lắc lắc nhẹ, rồi sau đó rót vào tách trà nhỏ, ông khẽ nâng ấm trà lên rồi hạ xuống cho từng đợt trà chảy xuống. Nhìn cách rót rất điêu luyện của ông Linh mở to mắt dõi theo từng hành động.

- Con lớn rồi, cũng đã 21 tuổi, không còn bé bỏng gì nữa. Con cũng đã lấy chồng… bố mẹ cũng chẳng thể lo cho con như chồng con lo cho con được nữa.

- Vâng… Linh vẫn chăm chú theo từng lời của ông.

- Tuổi trẻ thì có nhiều bồng bột lắm con ạ, nhưng điều quan trọng nhất là… con cần sử dụng cái đầu, khối óc và quan trọng nhất là biết cách lắng nghe trái tim con…

Linh khẽ gượng cười, cô hiểu những gì ẩn ý sau câu nói đó. Chuyện bê bối với Hải Minh bố mẹ Linh biết nhưng lại không hề có một ý định trách móc hay than phiền gì với cô. Có lẽ sau