XtGem Forum catalog
Ảo Tưởng Hôn Nhân

Ảo Tưởng Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325065

Bình chọn: 8.00/10/506 lượt.

tên anh ta, tháng nào cũng tiêu bằng tiền lương của cô, ấy vậy mà anh

ta vẫn dám mở mồm ra nói “tài sản của tôi”.

Ngay cả việc sửa sang nhà cửa anh ta cũng chẳng bỏ ra một xu, không một chút sức lực.

Đổng Du không chấp nhận cứ thế mà đi. Điều kiện của Đổng Du là: Thứ nhất,

lấy lại thẻ lương của mình. Thứ hai, Bác Đạt Vĩ phải hoàn trả tiền sửa

chữa nhà cho Đổng Du, tất cả là 50 nghìn tệ. Thứ ba, Bác Đạt Vĩ phải trả lại toàn bộ số tiền mà anh ta đã mua bằng thẻ của cô.

Bác Đạt Vĩ gào lên:

- Cô chớ có nằm mơ!

Sau đó anh ta liền lao ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên tắm một cái, thay quần áo mới và xịt nước hoa.

Những cửa hàng ăn ven đường tỏa ra mùi hương thơm phưng phức, Bác Đạt Vĩ không nỡ bạc đãi bản thân.

Suốt quá trình quyết đấu, Bác Đạt Vĩ luôn thể hiện bộ dạng cực kì khoa

trương, anh ta muốn Đổng Du hiểu rằng, tất cả những điều này là do cô

sai, anh ta quyết không thỏa hiệp!

Đổng Du cũng thừa nhận là do cô sai, sai đến mức hoang đường.

Sau khi Bác Đạt Vĩ ra khỏi nhà, Đổng Du liền đi vòng quanh nhà. Thực sự quá xập xệ, chẳng có gác xép, chẳng có tường đặt ti vi, không có bất kì tạo hình nào, chất lượng cũng cực kì tệ hại, mới ở chưa bao lâu mà sàn nhà

đã có một vết nứt lớn, đồ trong nhà vệ sinh cũng lỏng lẻo…

Một

căn phòng như thế này thì có gì tốt? Cứ tạm coi như một cái nhà, nhưng

tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là “tạm bợ”. Sàn nhà là đồ rẻ tiền, tủ cũng rẻ tiền, đèn cũng rẻ tiền, ngay cả người cũng rẻ tiền nốt.

Đổng

Du đứng dậy, tìm kiếm cái gì đó, thế nhưng tìm cái gì đây? Nước mắt rơi

tí tách xuống bàn uống trà, giờ cô mới hiểu mình đang muốn tìm một cái

bật lửa.

Cô quả quyết cầm cái bật lửa trong tay, bật cái là bật

lửa lên, ngọn lửa “liếm” vào tay cô nóng bỏng, đành phải dập đi rồi mới

bật lại.

Đổng Du bắt đầu ra tay từ rèm cửa. Chất liệu rèm cửa rất bình thường nhưng lại rất khó bắt lửa, đã châm mấy lần mà không thể

cháy, thế là Đổng Du đành bắt đầu từ xô-pha. Xô-pha cuối cùng cũng bắt

lửa. Đổng Du lùi lại một bước, trơ mắt nhìn ngọn lửa bùng lên, trái tim

đập thình thịch.

Ngọn lửa từ xô-pha lan nhanh lên tường, từ từ

liếm lên tận nóc nhà, rồi lại từ nóc nhà lan ra cửa sổ, làm rèm cửa cũng bùng cháy.

Đội cứu hỏa nhanh chóng tìm đến, thế nhưng phòng

khách đã chỉ còn lại một đống tro tàn. Đổng Du ngồi đờ ra giữa vũng nước bẩn, tay vẫn cầm cái chậu.

Lúc Bác Đạt Vĩ trở về, anh ta gần như muốn lao lên bóp chết Đổng Du ngay lập tức. Bác Đạt Vĩ điên cuồng nói với đội cứu hỏa:

- Bắt lấy cô ta, cô ta cố ý phóng hỏa đẩy!

Đổng Du chỉ lạnh lùng nhìn Bác Đạt Vĩ, không tranh cãi, mà cũng chẳng cần phải tranh cãi.

Những người tinh ý đều có thể nhận ra đây là một vụ cháy nhỏ do sơ xuất, hơn

nữa lại kịp thời báo cứu hỏa. Mặc dù thiệt hại nặng nề, cả một bức tường đã bị thiêu cháy rụi, khung cửa ra vào với cửa sổ cũng chịu chung số

phận, ti vi cũng bị cháy thành tro, cũng may là báo cảnh sát kịp thời

nên không bị cháy lan sang nhà hàng xóm.

Đổng Du là nữ chủ nhân, làm sao có thể cố ý phóng hỏa căn nhà của mình chứ? Mọi người liền an ủi Bác Đạt Vĩ:

- Là đàn ông anh không thể rộng lòng một chút hay sao?

Đổng Du đang cười. Đám người cứu hỏa bỏ đi rồi, nụ cười của Đổng Du vẫn còn nguyên trên mặt, nụ cười đầy mãn nguyện.

Bác Đạt Vĩ nhìn chằm chằm vào Đổng Du, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ và khủng hoảng.

* * *

Đổng Du li hôn rồi, li hôn sau khi đốt cháy phòng khách của Bác Đạt Vĩ. Hiện giờ là Bác Đạt Vĩ cầu xin li hôn, bởi vì Đổng Du đã điên rồi, nếu còn

không li hôn biết đâu chừng sẽ có một ngày cô thêu chết anh ta.

Anh ta vẫn còn trẻ, vẫn còn tương lai tươi sáng, không nên phí phạm cuộc đời với một kẻ điên.

Mặc dù đồng ý li hôn những Bác Đạt Vĩ vẫn một mực không trả số tiền sửa

chữa nhà của Bác Đạt Vĩ. Lí do của anh ta là “toàn bộ đồ đạc đã bị chính tay cô thiêu rụi rồi”.

Rất có lí, thế nên Đổng Du chẳng kiên

quyết đòi tiền anh ta làm gì. Cô chỉ biết cả đời này Bác Đạt Vĩ sẽ nhớ

đến cô, bởi vì cuối cùng anh ta đã trả lại toàn bộ số tiền anh ta đã lấy đi trong thẻ của cô, đồng thời bỏ thêm ít nhất 30 nghìn tệ để sửa sang

lại căn nhà. Cú sốc tổn thất này đối với Bác Đạt Vĩ mà nói còn nghiêm

trọng hơn cú sốc mất mẹ của anh ta.

Đương nhiên anh ta cũng có

thể đi tìm một phụ nữ vĩ đại mới, người cam tâm tình nguyện chi trả số

tiền này cho anh ta. Đổng Du tin rằng Bác Đạt Vĩ có cái bản lĩnh ấy.

Đổng Du thuê một căn phòng. Ngoài bề mặt, Đổng Du cũng chẳng khác gì đang bước đi trên con đường cũ của Thẩm Anh Nam.

Nhưng trên thực tế, bản chất chuyện li hôn của Thẩm Anh Nam và Đổng Du hoàn

toàn khác nhau. Đổng Du là người bề ngoài thì dịu dàng nhưng bên trong

cực kì cứng rắn, còn Thẩm Anh Nam thì hoàn toàn ngược lại.

Mẹ Đổng Du từng nói, đàn bà thì nên giống sợi dây cước, nhìn thì mảnh dẻ nhưng lại chịu được sức nặng nghìn cân.

Đổng Du vẫn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là vì không thể nhìn thấy con

mình ra đời. Mỗi lần nhìn thấy những đứa bé trong ti vi, trên đường phố

hay trên tạp chí, cô đều cảm thấy đau xót khôn nguôi.

Cô trả

Trương Tùng Lĩnh số tiền viện p