Áp Trại Tiểu Vương Phi

Áp Trại Tiểu Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322284

Bình chọn: 9.5.00/10/228 lượt.

“Nàng nên ngoan ngoãn đợi ở chỗ này đi, buổi hẳn sẽ có gián, chuột bồi nàng, nàng không cần lo lắng sẽ tịch mịch.”

Sắc mặt của nàng lập tức một hồi trắng xanh.

“Không muốn. . . . . .” Nàng sợ nhất những thứ kia, vừa nghĩ tới nàng đã muốn hét lên!

Thấy nàng sợ, trong lòng Đức Chiêu dâng lên khoái cảm trả thù.

“Nàng cũng biết sợ?” Hắn không có ý tốt hỏi.

“Ngươi. . . . . . Ngươi đợi chút, ta sẽ xin lỗi ngươi!” Nàng

xông lên túm lấy tay áo của hắn, vô cùng sợ hãi sẽ bị nhét vào nơi vừa

đen vừa tối này.

Nàng không biết nam nhân trước mắt là có ý trừng phạt nàng, nàng càng cầu khẩn, hắn càng vui vẻ.

Vẻ mặt tái nhợt của giai nhân làm trong lòng hắn nổi lên một tia bất an, nhưng là, hắn vẫn lựa chọn cố ý coi thường.

“Nàng hãy tự mình kiểm điểm lại đi!”

“Đừng. . . . . .”

Không còn kịp rồi, cửa đã vô tình bị đóng lại.

Mộng Tiểu Trúc cả người co quắp dán sát vào cánh cửa, bên tai nghe được thanh âm hắn sai người khóa cửa, nước mắt sợ hãi không nhịn

được lăn xuống.

Ô ô ô! Nàng thật sợ hãi. . . . . .

Đức Chiêu vui vẻ trở lại hậu viên uống rượu mua vui, Hương Nhi nhìn thấy hắn, lập tức lao tới, quỳ xuống trước mặt hắn.

“Đại vương tha mạng . . . . . .”

Đức Chiêu không hiểu nhìn về phía nàng, “Ngươi là?”

Chuyện cho tới bây giờ, Hương Nhi cũng không nữa che giấu thân phận của nàng nữa, khóc sướt mướt nói: “Đại vương tha mạng!

“Tiểu thư nhà ta không phải cố ý, xin Đại vương tha cho nàng một mạng. . . . . .”

“Nàng dám động thủ đánh người, nhất định phải trả giá thật lớn, người nào tới cầu xin cũng vô dụng!” Hắn lãnh đạm nói.

“Nhưng tiểu thư chưa từng bị đối xử như vậy, nàng hiện tại nhất định rất sợ. . . . . .”

“Câm mồm, nếu không ngay cả ngươi ta cũng bắt nhổt!”

“Tạ Đại vương! Đem ta cùng tiểu thư giam chung một chỗ, ít

nhất ta có thể bồi tiểu thư, nếu không nàng nhất định sẽ khóc . . . . . .”

“Người đâu, kéo nàng về phòng nhốt lại!”

Lệnh hạ xuống, lập tức có người mang Hương Nhi đi, lần này bên tai hắn mới thanh tĩnh.

Hắn vừa uống rượu vừa nghĩ, nữ nhân a, dám không nghe lời của hắn, sẽ phải nhận trừng phạt! Nàng còn động thủ đánh hắn hai lần rồi,

tuyệt đối không thể tha thứ!

Nhốt nàng trong sài phòng dọa nàng một chút, xem nàng còn hay không dám đối chọi hắn, đánh hắn!

Một lát sau, trong lòng hắn đã dần dần dâng lên ác cảm tội ác nồng đậm. . . . . .

Hắn lại há miệng uống rượu trong chén. Kỳ lạ, hắn tại sao

phải có ác cảm tội lỗi? Tất cả đều là nàng tự chuốc lấy, không thể trách hắn!

Nhưng, khuôn mặt nhỏ sắp khóc của nàng không ngừng lơ lửng

trong đầu hắn, bộ dạng đáng thương, dường như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi. . . . . .

Đáng chết, hắn sẽ không mềm lòng chứ, cần phải để cho nàng ở

sài phòng vừa bẩn vừa tối đó ngủ một đêm mới được, nếu không hắn rất mất mặt!

Vứt bỏ cặp mắt to ngập lệ ở trong đầu đi, hôm nay hắn quyết tâm muốn tìm cảm giác đêm xuân với tiểu nữ tặc ──

Bất quá, thực hiện kế hoạch này có chút khó khăn. Bởi vì kế

tiếp hắn cũng không biết mình làm cái gì, chỉ là vẫn muốn nàng, đến khi

nằm ở trên giường, hắn nhìn thẳng trần nhà, vẫn là muốn nàng.

Đáng giận!

Hắn thầm mắng mình, lại đứng dậy mặc quần áo. Khi hắn ngẫm nghĩ hành vi trước đó của mình, hắn đã sải bước đi tới sài phòng ──

Ô ô! Nàng thật sợ hãi. . . . . .

Cả người Mộng Tiểu Trúc co rúc trên cái bàn duy nhất trong

phòng. Nàng biết hành động của mình hơi quá. Giống như con mèo nhỏ bị

dọa đến sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, nàng lại hết sức hi vọng mình là con mèo.

Ít nhất mèo sẽ không sợ gián, sợ chuột, mà nàng lại sợ chết. . . . . .

Mộng Tiểu Trúc cố gắng nghĩ tới các loại lời mắng chửi ác độc mắng xú nam nhân đó, nhưng đầu lại trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy một

trận trời đất ngả nghiêng, dường như muốn té xỉu. . . . . .

Cái ý nghĩ này vừa hiện lên, trước mắt của nàng đã tối sầm, thân thể tựa như băng tan chảy, tê liệt ngã xuống ở trên bàn.

Đức Chiêu mở cửa thấy một màn như vậy, sợ hãi.

Hắn vội vàng đi tới bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, tim của hắn mãnh liệt co thắt lại.

Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, “Tiểu Trúc. . . . . . Nàng không sao chứ?”

Đáp lại hắn chỉ có im lặng.

Đáng chết! Hắn gầm nhẹ một tiếng, vội vàng ôm lấy nàng đi ra ngoài.

Trở lại gian phòng của mình, hắn đặt ở trên giường, vụng về giúp nàng cởi áo khoác ngoài.

Không biết có phải bởi vì quá mức kinh sợ hay không, ngón tay của hắn run rẩy e rằng sẽ không dễ dàng làm được, mất một khoảng thời

gian mới giúp nàng cởi được áo ngoài ra.

Lúc này nàng phát ra tiếng “ưm” nhẹ nhàng, hắn mới yên tâm hạ xuống tảng đá lớn trong lòng.

Nàng sẽ không có chuyện mới phải. . . . . .

Tâm tình trấn định lại, sau hắn mới chú ý tới y phục trên

người nàng đã nhanh chóng bị hắn lột sạch, chỉ còn lại một cái yếm màu

trắng, phía trên còn thêu cây trúc nhỏ xanh biếc, bao quanh ngực xinh

xắn của nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng, truyền tới lòng bàn tay là một trận lạnh như băng.

Xem ra nàng thật sự bị dọa sợ. . . . . .

Hắn lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn nàng. Vật nhỏ này mảnh

mai như thế, phảng phất gió vừa thổi có th


XtGem Forum catalog